Trần Gia Bảo thấy vậy thì khẽ mỉm cười với cô ta, sau đó quay đầu nhìn về phía Kinh Lập Thành, bầu không khí trong nháy mắt đã trở nên lạnh lùng đến thấu xương, anh nhàn nhạt nói: “Cậu chủ Kinh, anh còn nhớ những lời tôi đã nói với anh trước đó không?”
Giết ba vị tông sư trước, sau đó mới đến Kinh Lập Thành!
Nghe vậy, sắc mặt Kinh Lập Thành ngày càng khó coi hơn, trên trán cũng toát ra từng tầng mồ hôi lạnh, dưới cái nhìn rét lạnh của Trần Gia Bảo, hai chân của anh ta đã run đến mức không thể đứng vững được nữa, đến cả khóe miệng cũng run rẩy, lắp ba lắp bắp, nói không nên lời.
Đây không phải do Kinh Lập Thành nhát gan mà là do sức mạnh của Trần Gia Bảo quá ghê gớm, thực sự đã vượt xa khỏi trí tưởng tượng của anh ta. Tuy Kinh Lập Thành là người thừa kế của nhà họ Kinh nhưng đứng trước mặt Trần Gia Bảo, người mà đến ba vị tông sư cũng dễ dàng giết chết thì anh ta chẳng là cái thá gì!
Lúc này, anh ta mới thực sự lĩnh hội được những lời Trần Gia Bảo đã nói trước đó, chỉ có thực lực lớn mạnh thì mới là ý nghĩa cơ bản thực sự.
Trần Gia Bảo nhấc chân, bước qua thi thể của Tôn Kỳ và Kinh Hoàng Thái, giẫm lên mặt đất đầy cánh hoa đào, sải bước đi về phía Kinh Lập Thành.
Mà Kinh Lập Thành lúc này chỉ có thể trợn trừng hai mắt, hoảng sợ vội vàng lùi về phía sau, đột nhiên cảm thấy sau lưng đập vào một vật rất cứng, quay lại mới phát hiện bản thân đã lùi sát vào tường.
Trong lòng cảm thấy rất tuyệt vọng, anh ta đã không còn đường lui nữa rồi!
Trần Gia Bảo sải bước đi vào trong phòng riêng, ánh mắt rét lạnh lướt qua khiến Kinh Lập Thành không kìm được mà run lên.
“Tôi đã từng nói sau khi giết ba vị tông sư thì sẽ đến lượt Kinh Lập Thành anh.”
Giọng điệu bình thản nhưng lại ẩn chứa hàm ý chết chóc đáng sợ.
“Phù!” một tiếng, hai chân của Kinh Lập Thành đã mềm nhũn từ lâu, anh ta quỳ rạp xuống đất, đáng thương xin tha thứ: “Đừng… đừng giết tôi, chỉ cần hôm nay anh chịu thả tôi đi, tôi sẽ đưa anh tiền, rất nhiều, rất nhiều tiền, hơn nữa tôi đảm bảo, sau này nhà họ Kinh chúng tôi sẽ không đối địch với anh nữa, còn có tôi cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt Lưu Vũ Tình nữa, anh… anh có thể tha cho tôi không?”
Lưu Vũ Tình vừa nghe thấy Kinh Lập Thành nhắc đến tên mình thì ánh mắt liền hiện lên một tia chán ghét, nhất là nhìn thấy bộ dạng hèn nhát, quỳ gối xin tha thứ của Kinh Lập Thành, nhìn anh ta chẳng có chút cốt khí nào ra hồn, càng nhìn càng đáng khinh thường.
Ánh mắt Trần Gia Bảo mạnh mẽ, liếc nhìn Kinh Lập Thành bằng nửa con mắt, anh nói: “Trước đây tôi đã từng nói chưa từng có người có thể nói chuyện nợ nần với tôi, nếu không sẽ phải tự mình gánh chịu hậu quả, mà anh chẳng những xuất hiện trước mặt Lưu Vũ Tình hết lần này đến lần khác mà còn liên thủ với nhà họ Tang, dùng ba vị tông sư vây hãm giết chết tôi, anh nghĩ xem, tôi có thể tha cho anh được không?”
Sắc mặt Kinh Lập Thành lúc này đã tái mét đi, anh ta có thể cảm nhận được cái chết đang đến rất gần với mình.
“Trước nay Trần Gia Bảo tôi đã nói là làm, muốn trách thì phải trách anh đã chọc phải một đối thủ mà anh không dậy nổi.”
Giọng nói của Trần Gia Bảo rất lạnh, anh vừa nâng kiếm lên, thanh kiếm liền được phóng ra trong nháy mắt, đâm xuyên qua trán của Kinh Lập Thành.
Mà Kinh Lập Thành còn chưa kịp phản ứng lại thì trên trán đã xuất hiện một lỗ hổng to bằng ngón tay cái, cơ thể hơi nghiêng một chút rồi lập tức đổ nhào xuống nền đất, hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.
Trần Gia Bảo quay người đi vào trong, sát ý liền tan biến trong nháy mắt.
Lưu Vũ Tinh nhanh chân chạy theo anh, vươn tay bắt lấy tay Trần Gia Bảo sau đó không khỏi lo lắng hỏi: “Gia Bảo, anh không sao chứ?”