Trần Gia Bảo ngửa mặt lên trời cười, xoay người nhìn về phía hoàng hôn nơi góc biển, vẻ mặt tràn đầy năng lượng: “Giữa trời và đất đều có vẻ đẹp tuyệt vời, dù là bình minh hay hoàng hôn, hay là thủy triều lên xuống, đều có vẻ đẹp riêng biệt. Còn chuyện “kết thúc và trôi qua” mà cô đề cập, đó chỉ là một quan niệm của con người về tốt, xấu, cát, hung, có liên quan gì với mặt trời lặn?”
Vũ Nhược Uyên hai mắt biến sắc, sau đó cười lạnh: “Anh thật sự rất cởi mở, xem ra lời nhắc nhở tốt bụng của tôi đã trở thành lòng lang dạ thú.”
Cô sẽ hảo tâm nhắc nhở tôi?
Trần Gia Bảo trợn mắt nói: “Tôi thật tò mò, cô tại sao cũng ở trên du thuyền này?”
“Đương nhiên là cùng anh đi Nhật Bản.”
Vũ Nhược Uyên làm như đương nhiên nói, gió biển mặn thổi rối mái tóc cô ta, chiếc váy màu tím khẽ đung đưa, dưới ánh mặt trời lặn, cô ta đẹp như một nữ thần.
“Ồ?” Trần Gia Bảo tinh nghịch cười, nhìn dáng vẻ mảnh khảnh yểu điệu của Vũ Nhược Uyên, cười nói: “Chẳng lẽ là muốn cùng tôi đi một chuyến du lịch sao?
“Sai.” Vũ Nhược Uyên cười lạnh: “Đừng quên lời tôi nói ở tỉnh Trung Thiên, tôi đi theo anh đương nhiên muốn giết anh.”
“Ha!” Trần Gia Bảo cười nhẹ, “Cô không giết được tôi.”
“Tôi biết anh rất mạnh, nhưng đáng tiếc chuyến đi Nhật Bản này của anh đầy dẫy nguy hiểm, tuy rằng võ đạo ở Nhật Bản không uyên thâm như Việt Nam, càng không thể so được với nội hàm của võ đạo Việt Nam, nhưng võ đạo của Nhật Bản cũng có điểm đặc biệt.”
“Hơn nữa anh không quen với cuộc Nhật Bản, và có rất nhiều người ở Nhật Bản muốn giết anh. Chậc chậc, anh chỉ cần đối phó với cường địch ở của Nhật Bản đã đủ vội vàng, tôi sẽ ở bên cạnh anh, nhất định sẽ tìm được cơ hội giết anh.”
“Nếu cô đã tự tin như vậy, thì cô có thể ra tay bất cứ lúc nào.” Trần Gia Bảo búng ngón tay,vang lên tiếng “tách” ròn rã rồi tiếp tục: “Nhưng cô phải nhớ lời tôi nói, cô chỉ có một cơ hội, nếu cô không giết được tôi, hậu quả nhất định không phải thứ cô có thể gánh chịu. ”
“Vậy anh cứ đợi mà xem, tôi rất kiên nhẫn.” Vũ Nhược Uyên ngẩng đầu tự đắc, bộ ngực đầy đặn càng nổi bật, khiến người muốn làm điều sau trái.
“Vậy thì tôi mỏi mắt mong chờ.” Trần Gia Bảo gật đầu, sau đó cũng không nói thêm. Nếu là trước khi anh có được nửa sau của Thiên Hành Cửu Châm, anh có thể vẫn còn khá kiêng dè Nhật Bản.
Nhưng sau khi có được cả bộ đầy đỉ của Thiên Hành Cửu Châm, dựa vào bí thuật trong Thiên Hành Cửu Châm, anh ta có thêm một vài lá bài bí mật, tự tin dù cho tình huống có nguy hiểm đến đâu, đều có thể chuyển nguy thành an, Vũ Nhược Uyên muốn nhân cơ hội tìm thời cơ tốt để giết anh, khả năng đạt được rất mỏng manh. Sau khi Vũ Nhược Uyên ra tay, có nên trả giá bằng cơ thể hay nên tiền dâm hậu sát đây?
Một nụ cười nhếch mép cong lên trên khóe miệng Trần Gia Bảo.
“Thật ra, cơ hội của tôi sẽ đến sớm thôi.” Ánh mắt Vũ Nhược Uyên lóe lên vẻ giễu cợt, đi tới bên cạnh Trần Gia Bảo, nhìn mặt trời lặn ở phía xa, nghiêm mặt nói: “Theo tin tức mà nhà họ Vũ có được, trên du thuyền này có sát thủ đến từ Nhật Bản, anh quá bất cẩn. ”
“Động tác của Nhật Bản nhanh như vậy?” Trần Gia Bảo vẻ mặt kinh ngạc, đột nhiên phản ứng lại, nhìn về phía Vũ Nhược Uyên, nghiền ngẫm: “Cô không phải vì muốn nhắc nhở tôi cẩn thận nên mới đặc biệt đến du thuyền này, lẽ nào, cô nhìn trúng tôi?”
“Thần kinh!” Vũ Nhược Uyên trợn tròn mắt, nâng cốc trong tay lên uống một ngụm rượu đỏ với vẻ mặt ghét bỏ, cũng không biết là không thích rượu đỏ hay là ghét bỏ Trần Gia Bảo. Trần Gia Bảo mỉm cười, đứng ôm tay không nói nữa, một luồng hương thơm tỏa ra từ cơ thể Vũ Nhược Uyên khiến người ta cảm thấy choáng váng. Vũ Nhược Uyên nâng ly rượu lên uống cạn, đột nhiên ném cốc xuống biển, cùng sóng biển trôi đi: “Những gì nên nói tôi đã nói hết, anh tự giải quyết ổn thỏa.”