Chị Đào nhân cơ hội thuyết phục, chỉ cần được anh Trần đây chú ý đến, dưới tiếng tăm lừng lẫy của anh Trần ở Phú Thọ này, đến lúc đó đừng nói là một tỷ, dù có là hai tỷ, ba tỷ thì cũng có thể có được, khuyên cô can đảm cẩn trọng mà không chút do dự, phát huy ưu thế của một mỹ nhân, đợi đến lúc ra tay thì sẽ ra tay!
Tâm tình của Đương Thiên lúc này mâu thuẫn, vừa vui vừa do dự, vui vẻ vì anh Trần nổi tiếng trong truyền thuyết không phải là lão già đầu hói, mà do dự là vì, lẽ nào bản thân thật sự trở thành vật hy sinh, phải đi quyến rũ ột người đàn ông không hề biết mặt? Nên biết, cô hiện tại là một cô gái danh giá chưa kết hôn đâu đấy!
Vậy nên Đương Thiên thay quần áo trong tâm trạng tâm trạng lộn xộn, một mình đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Vĩnh Kỳ mua sắm, dù gì thì đối với phụ nữ mà nói, gặp phải chuyện phiền não khó giải quyết thì mua sắm tiêu tiền là một giải pháp tuyệt vời!
Cô đội mũ lưỡi trai và đeo kính đen, giấu đi khuôn mặt xinh đẹp tinh tế, như vậy cũng không lo bị người khác phát hiện ra thân phận của cô. Không lâu sau đã mua được mấy bộ quần áo, tâm trạng theo đó cũng khá lên rất nhiều.
Đương nhiên, những thứ đồ cô mua cũng không quá đắt đỏ, tất cả chỉ mới tiêu mấy triệu đồng. Đối với thân phận là một nữ minh tinh đang nổi như Đương Thiên thì số tiền cô tiêu rất không tương xứng.
“Lẽ nào mình thật sự phải đi quyến rũ người đàn ông gọi là anh Trần kia sao? Mình còn chưa được trải nghiệm qua tình yêu ngọt ngào nữa, lẽ nào lại tự tay bán bản thân mình đi như thế? Vạn nhất anh ta ăn không trả tiền, không đồng ý đưa cho mình 1 tỷ thì sao, như thế thì mình lỗ à?”
Trên đường đi mua sắm, Đường Thiên vẫn bị câu hỏi đó bám theo làm cho đau đầu, mặc dù cô xinh đẹp, nhưng cô cũng tự biết giá trị của bản thân mình, cô không cho rằng bản thân chỉ đáng giá một tỷ.
Không biết từ lúc nào cô đã bước vào cửa hàng trang sức Vương Đại Phúc, đôi mắt cô trong giây phút đó như sáng lên, bị thu hút sự chú ý bởi mặt dây chuyền bằng ngọc bích tinh xảo.
Cô nhanh chóng chạy lại đó, thấy chuỗi dây chuyền này được làm từ các hạt ngọc lục bảo. Mặt dây chuyền bằng ngọc bích ở dưới cùng của sợi dây chuyền có kích thước bằng ngón tay cái của một người đàn ông trưởng thành, được chạm khắc thành hình mặt trăng cong cong, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Đường Thiên vừa nhìn đã biết, mặt dây chuyền hình mặt trăng này chắc chắn được làm bằng loại ngọc tốt nhất, hơn nữa còn được chạm khắc từ ngọc xanh hoàng đế cao cấp!.
Gần như trong khoảnh khắc đó, Đường Thiên đã bị sợi dây chuyền đó thu hút, không kìm được sự yêu thích, muốn đưa tay lấy vật xinh đẹp đó xuống, chỉ là không cần nghĩ cũng biết giá trị của chiếc dây chuyền này chắc hẳn sẽ rất cao, mà cô hiện tại đang bị hạn chế tiêu tiền, thật sự có chút buồn bã mà.
“Thưa cô, nếu cô thích sợi dây này như thế hay là cứ thử trước xem sao?”
Đột nhiên, một nhân viên bán hàng cửa cửa hàng lại nhìn ra thần thái xuất chúng của cô đã lập tức nhiệt tình bước đến tư vấn cho cô.
Đường Thiên vốn dĩ đã muốn rời đi, nhưng khi nghe xong câu nói của nhân viên bán hàng đó, đôi chân đang định cất bước đi của cô lại lần nữa dừng lại, không kìm chế được mà lại rung động, dù sao thì thử đeo một chút cũng không mất tiền, vậy thì… thử chút đi?
Nhân viên bán hàng không nhiều lời liền lấy chiếc dây chuyền, vừa đưa cho Đường Thiên, vừa nhiệt tình giới thiệu: “Mặt dây chuyền ngọc bích này gọi là Vạn sao hướng trăng, là loại đắt giá nhất ở đây, mặt dây chuyền hình mặt trăng lớn nhất được điêu khắc từ ngọc xanh hoàng đế, hơn nữa những hạt ngọc để xâu chuỗi nên dây chuyền cũng là ngọc vân hoa tuyết, không những giá cả hợp lý mà nguồn gốc xuất xứ đầy đủ, chất lượng đảm bảo, vẻ ngoài ưa nhìn, đeo lên người càng thể hiện rõ hơn khí chất cao quý, tao nhã của cô đây.”
“Vậy tôi muốn thử một chút, mà tôi nói trước, tôi chỉ thử thôi chứ không mua…” Đường Thiên càng nghe càng yêu thích.
Nhân viên bán hàng cười nói: “Cô cứ thử đi, không mua cũng không sao cả, chúng tôi làm ăn buôn bán không phải đặt vấn đề mua bán lên hàng đầu đâu.”