Bạch Ngọc Thanh đắc ý cười, chủ động bước tới kéo lấy cánh tay của Trần Gia Bảo rồi nói: “Coi như anh cũng biết nói chuyện, đi, chị đây dẫn chú đi uống rượu, hôm nay uống không say không về.”
Đột nhiên, bên cạnh Trần Gia Bảo là Bạch Ngọc Thanh với cơ thể mềm mại, mùi thơm nhàn nhạt trên người cô ta vờn quanh chóp mũi anh, lòng anh không khỏi lay động.
Trong lòng Bạch Ngọc Thanh cũng xấu hổ không kém, nhưng vừa nghĩ tới cô ta với Trần Gia Bảo hiện tại đang trong thân phận người yêu, dù sao cũng sẽ không có ai dị nghị nên hào phóng cùng với Trần Gia Bảo đi vào gara để xe.
Sau khi tới gara để xe, Bạch Ngọc Thanh lái một chiếc Lamborghini màu trắng, đạp chân ga rồi lái thẳng về phía khu đô thị của thành phố Bắc Ninh.
Với tính cách bên ngoài lạnh lùng bên trong buông thả của Bạch Ngọc Thanh, cộng thêm với việc hiện tại tâm trạng cô ta đang rất vui vẻ càng làm cho cô ta thả mình hơn nữa. Trên đường lái xe rất nhanh, xe lao đi vù vù, khí phách như bão tố, chỉ khi tiến vào nơi xe cộ dần dần tăng lên của trung tâm thành phố thì mới giảm chậm tốc độ. Cuối cùng chiếc Lamborghini dừng lại trước cửa một quán bar bình thường của thành phố Bắc Ninh.
Vốn dĩ trong suy nghĩ của Trần Gia Bảo, với cái thân phận cô cả cao quý của nhà họ Bạch của Bạch Ngọc Thanh nếu như muốn vào quán bar cũng nên chọn một quán bar cao cấp mới đúng, ít nhất cũng phải tương đương với khách sạn Yên Bái mới là hợp tình hợp lý. Không ngờ được rằng cô ta lại chọn một quán bar bình thường.
Đương nhiên Trần Gia Bảo không có thành kiến gì về quán bar này, ngược lại còn cảm thấy tới quán bar uống rượu càng thêm có không khí. Chỉ là cho dù nhìn thế nào đi nữa thì quán bar ồn ào hỗn tạp cũng không phù hợp với khí chất cao quý của Bạch Ngọc Thanh.
Cái sự tương phản mạnh mẽ này khiến cho Trần Gia Bảo không khỏi nhìn quán ba thêm vài lần, chỉ thấy ở cửa quán bar viết bốn chữ “Tới Happy nào”, trước cửa đỗ không ít xe. Bất kể có nhìn thế nào cũng không cảm thấy có chút hấp dẫn nào. Không biết tại sao lại có thể thu hút một người cấp bậc nữ thần như Bạch Ngọc Thanh được.
Bạch Ngọc Thanh hai mắt sáng ngời, giơ ngón tay cái chỉ vào cửa quán bar rồi mím môi cười nói: “Gia giáo của nhà họ Bạch rất nghiêm khắc, trước đây tôi chưa từng tới quán bar bao giờ. Cho nên vẫn luôn muốn thử cảm giác ngồi quán bar xem nó như thế nào. Đi, cùng chị đây vào trong uống hai ly, tuy nhiên tôi nghe nói quán bar hơi loạn, anh phải bảo vệ tốt cho tôi mới được.”
“Nếu Ngọc Thanh đã có nhã hứng như vậy, tôi tất nhiên phải xả thân để bảo vệ người đẹp rồi.” Trần Gia Bảo giơ tay nhấc cằm của Bạch Ngọc Thanh, mở miệng trêu đùa: “Hơn nữa tôi nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt, cô là vị hôn thê của tôi, nếu như để cho kẻ khác chiếm tiện nghi của cô, vậy chẳng phải tôi sẽ bị thiệt lớn sao?”
“Cắt, cái danh vị hôn phu này của anh là giả mạo thôi, bổn cô nương có thể đá anh bất cứ lúc nào.” Bạch Ngọc Thanh đỏ mặt cười khúc khích, đột nhiên mở cửa xe chạy tới cửa quán bar, còn làm mặt quỷ với Trần Gia Bảo, xem ra tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Sau khi Trần Gia Bảo xuống xe liền đi tới bên cạnh Bạch Ngọc Thanh, rất tự nhiên mà vương tay ôm lấy eo của Bạch Ngọc Thanh, kéo cô ta vào lòng của mình.
“Anh… anh làm gì vậy?” Bạch Ngọc Thanh lập tức ngạc nhiên hô một tiếng. Vừa mới đến cửa quán bar đã bị anh ôm vào lòng rồi, nếu như uống nhiều rượu thì Trần Gia Bảo chẳng phải sẽ càng quá đáng hơn sao?
Trần Gia Bảo hiển nhiên nói: “Ngọc Thanh là tiên nữ giáng xuống trần gian, cả cái thành phố Bắc Ninh này chỉ sợ không có ai xinh đẹp hơn cô. Chỉ cần cô vừa bước vào quán bar, nhất định sẽ điên cuồng thu hút được sự chú ý của cả đống ông lớn. Tôi phải tuyên bố chủ quyền trước, nói cho bọn họ biết Bạch Ngọc Thanh là hoa đã có chủ mới được, đây chính là một cách để bảo vệ cô.”
Nghe thấy Trần Gia Bảo thật thật giả giả mà giải thích, Bạch Ngọc Thanh nghĩ ngợi rồi cảm thấy dường như cũng có chút đạo lý, liền ngoan ngoãn để Trần Gia Bảo ôm lấy, sau đó tò mò hỏi: “Nếu như thật sự có người tới chiếm tiện nghi của tôi thì sao?”
Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng rồi nói: “Chỗ này là quán bar, nếu có người tới chiếm tiện nghi của cô thì cô cứ cầm lấy chai rượu, hung hăng đập lên đầu kẻ đó!”