Thù mới hận cũ đan xen vào nhau, ý định để Trần Gia Bảo đóng giả làm bạn trai Bạch Ngọc Thanh để trêu chọc Hề Vân Lâm đương nhiên cũng hợp tình hợp lý.
Rất nhanh sau đó, bên ngoài hành lang màu đỏ đã có nhưng âm thanh dồn dập, còn có giọng nói đầy kích động và hưng phấn của động của một người: “Ngọc Thanh bình an trở lại rồi sao?”
Bên trong phòng, Bạch Ngọc Thanh thu lại sắc mặt, ghé vào tai Trần Gia Bảo nói nhỏ: “Bọn họ tới, cần thận đừng để bị lộ tẩy.”
Bạch Ngọc Thanh nhẹ nhàng nói, như phả khí vào tai Trần Gia Bảo khiến Trần Gia Bảo có chút ngứa ngáy, anh cười nói: “Yên tâm đi, loại truyện đóng giả bạn trai này tôi đã chuyên nghiệp rồi, chẳng qua, cô phải hy sinh chút thôi.”
Hy sinh?
Bạch Ngọc Thanh suýt chút nữa khịt mũi coi thường, nơi này chính là nhà họ Bạch, là địa bàn của Bạch Ngọc Thanh cô ra, cô ta không tin Trần Gia Bảo dám làm gì cô ta ở nhà họ Bạch.
Ngay sau đó, người trên hàng lang đã vội vàng đuổi theo vào phòng khác, Bạch Ngọc Thanh thu lại sắc mặt, ngồi nghiêm chỉnh.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đi vào, cả người mặc hàng hiệu, diện mạo anh tuấn, hàng lông mày có chút giống với Hề Như Kiên, có điều khí chất hơn so với Hề Như Kiên, vừa nhìn đã biết là một người ưu tú.
Trần Gia Bảo âm thầm gật đầu, nếu đoán không sai thì người đàn ông này chính là người đứng đầu trong hàng ngũ thừa kế nhà họ Hề, Hề Vân Lâm.
Hề Vân Lâm liếc mắt một cái, nhìn thấy Bạch Ngọc Thanh, trong ánh mắt hiện lên vẻ bất ngờ và vui vẻ, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Trần Gia Bảo, lập tức bước nhanh tới trước mặt Bạch Ngọc Thanh, lo lắng nói: “Ngọc Thanh, cô không sao chứ, lúc trước tôi nhận được điện thoại của bác trai, biết được cô bị tấn công thành phố Yên Bái nên lập tức gọi điện thoại cho cô nhưng không gọi được, tôi vô cùng lo lắng nên trực tiếp tới nhà cô, bác trai nói với tôi cô chỉ là bị kinh sợ chứ không có gì nguy hiểm, bây giờ nhìn thấy cô không sao, cuối cùng tôi cũng có thể yên tâm được rồi.”
Bạch Ngọc Thanh nói chuyện điện thoại xong bảo lái xe đi, di động cũng hết pin rồi, cho nên không hề nhận được điện thoại của Hề Vân Lâm.
Có điều những điều này đối với Bạch Ngọc Thanh mà nói, có thể nhận được điện thoại của Hề Vân Lâm hay không, cô ta hoàn toàn không để bụng, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn anh Hề quan tâm, tôi không sao cả, hiện giờ trời cũng đã muộn rồi, có phải anh Hề Vân Lâm cũng nên trở về rồi không?”
Vừa mới mở miệng nói câu đầu tiên đã đuổi người, nếu như là người khác thì chắc chắn sẽ tức giận đến biến đổi sắc mặt ngay.
Nhưng lòng dạ Hề Vân Lâm nhanh hiểm, tuy bị Bạch Ngọc Thanh không nể mặt chút nào nhưng sắc mặt cũng không thay đổi, cười nói: “Không sao, bác trai đã sắp xếp ổn thỏa, bảo tôi đêm nay ở lại đây.”
“Phải đó, đúng là tôi đã sắp xếp ổn thỏa, để Văn Lâm ở lại đây đêm nay.”
Đột nhiên,một giọng nói trầm thấp hồn hậu vang lên, một người đàn ông trung niên đi tới, Hà Tử Lan đi theo phía sau ông ta, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía Bạch Ngọc Thanh với vẻ bất đắc dĩ.
Người đàn ông trung niên này là bố của Bạch Ngọc Thanh, ông chủ của nhà họ Bạch, Bạch Hải Hồng, ông ta đi tới trước mặt Bạch Ngọc Thanh, nhìn thấy con gái bảo bối của mình không bị thương, hơn nữa sắc mặt còn hồng hào khỏe mạnh, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào một hơi: “Trở về an toàn là tốt rồi, rốt cuộc là ai tấn công con, sao con lại an toàn trở về được?”
Vì quá lo lắng cho con gái, ông ta cũng không chú ý tới Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo ngồi ở một bên, hoàn toàn biến thành một người vô hình.
“Bố, con giới thiệu một người với bố trước, là anh ấy đã cứu con.” Bạch Ngọc Thanh đột nhiên đứng lên, nhìn về phía Trần Gia Bảo nói: “Gia Bảo, đây là bố tôi, người vừa rồi anh gặp là mẹ tôi.”
Trần Gia Bảo đứng lên, cười nói: “Cháu chào bác trai ạ.”