Anh ta hung hăng trừng mắt nhìn Trần Gia Bảo một cái, mặt âm trầm đi ra ngoài.
“Khụ khụ, hiện tại không có. Người không liên quan đều rời đi, anh Trần, người có thể nói độc này là chuyện gì xảy ra chứ? “Văn Trung Vạn ho nhẹ hai tiếng, trong lòng ít nhiều ít nhiều cũng có chút khó chịu, dù sao Đồng Nhất Nam là con rể tương lai của nhà họ Văn, Trần Gia Bảo làm như vậy không cho Đồng Nhất Nam mặt mũi, tương đương với việc đánh vào thể diện nhà họ Văn.
Nhưng thứ nhất là Trần Gia Bảo cứu ông ta, thứ hai Trần Gia Bảo cũng là ý tốt cho nhà họ Văn, ông ta mới không dễ bộc lộ tức giận.
“Đương nhiên có thể.” Trần Gia Bảo ngồi xuống một lần nữa, đầu tiên là nhẹ nhàng uống một ngụm trà, lúc này mới tiếp tục nói: “Độc này tên là Ngưng Huyết Thảo, nghe nói sinh trưởng ở một số nơi ở Tây Bắc, tuy rằng có độc tính, nhưng nếu dùng một lượng nhỏ, cũng sẽ không làm cho người ta mất mạng, nhưng một khi trúng liều lượng lớn này, độc tố sẽ tiến vào trong máu của người trúng độc, chậm rãi di chuyển về phía tim, một khi đến vị trí tim, sẽ sinh ra triệu chứng cấp tính.
Cho dù kịp thời đưa đến bệnh viện cấp cứu, bệnh viện cũng chỉ cho rằng là bệnh tim cấp tính, không có biện pháp điều tra nguyên nhân cụ thể, chỉ có thể chờ đợi độc phát chết, hơn nữa sau khi chết, cũng chỉ được coi là chết vì bệnh tim, ngay cả nguyên nhân thực sự gây tử vong cũng không tra ra được.”
“Độc dược này thật nguy hiểm! Văn Trung Vạn kinh ngạc hô lên ra tiếng, trong lòng một hồi sợ hãi, nếu như không phải Trần Gia Bảo kịp thời xuất hiện, sợ hiện tại ông ta đã chết, hơn nữa còn được cho là chết vì “bệnh tim”, mà hung thủ thực sự thì có thể nhởn nhơ ngoiaf vòng pháp luật.
Văn Linh Lan cũng rơi vào một hồi sợ hãi, đồng thời đối với Trần Gia Bảo cũng càng thêm biết ơn.
Văn Trung Minh kỳ quái nói: “Bố Văn hai ngày nay vẫn ở nhà, cũng chỉ hôm nay mới đến công viên giải trí, chẳng lẽ là trong công viên có người nhân cơ hội hạ độc?”
“Tuyệt đối không phải! Trần Gia Bảo lắc đầu nói: “Anh có lẽ không chú ý tới chi tiết tôi vừa nói, tôi nói loại độc ‘Ngưng Huyết Thảo’, sẽ ‘chậm rãi’ di chuyển về phía tim, cho nên ‘Ngưng Huyết Thảo’ là độc dược mãn tính, cũng sẽ không lập tức gây tử vong, hơn nữa máu người vốn có tác dụng miễn dịch, giải độc, cho nên, muốn độc phát chết, nhất định phải trong vòng nửa năm tiếp tục trúng độc mới được.”
Đám người Văn Trung Vạn nhất thời kinh ngạc hô lên ra tiếng, trong vòng nửa năm tiếp tục trúng độc, chẳng lẽ…
Quả nhiên, chỉ nghe Trần Gia Bảo nói: “Ít nhất trong vòng nửa năm, khẳng định có người không ngừng hạ độc Ông Văn, nói cách khác, nhà họ Văn các anh tuyệt đối có người không trung thành, nói không chừng lại là người thân cận của các ông, đây là nguyên nhân tôi để cho người không liên quan rời đi, chỉ cần hơi rò rỉ một chút, sẽ đánh rắn động cỏ, sau đó muốn tìm ra người hạ độc đó, cũng không phải chuyện đơn giản.”
Mồ hôi lạnh của Văn Trung Vạn chảy xuống, nói thật, ông ta đối với Trần Gia Bảo vừa rồi để Đồng Nhất Nam rời đi còn có chút khó chịu, nhưng hiện tại, mới biết được dụng ý thực sự của Trần Gia Bảo, thì ra Trần Gia Bảo thật sự đang suy nghĩ cho nhà họ Văn.
Nghĩ tới đây, Văn Trung Vạn vừa xấu hổ vừa biết ơn, nói: “anh Trần tâm tư kín đáo, nếu không phải có anh ở đây, nhà họ Văn chúng tôi lúc này thật sự muốn bị người ta đánh chết.”
Trần Gia Bảo lạnh nhạt cười, nghe những lời này ngược lại không sai, nếu không phải bởi vì anh trùng hợp đi ngang qua, Văn Trung Vạn thật sự nghĩ ông ta sẽ chết vì “bệnh tim”.
Đột nhiên, Văn Trung Minh vỗ bàn, “Đằng” đứng lên một chút, tức giận xông lên nói: “Chuyện hạ độc tuyệt đối có liên quan đến Bạch Chí Trung, nhà họ Văn cùng anh ta không xong!”
Tinh thần Trần Gia Bảo chấn động, không ngờ nhắc tới chuyện hạ độc, Văn Trung Minh lại theo bản năng cho rằng Bạch Chí Trung làm, xem ra tin đồn nói không sai, giữa nhà họ Văn và Bạch Chí Trung.
Khóe miệng anh nhếch lên một tia ý cười, trong lòng nhớ tới một kế sách, hơn nữa đơn giản, thô bạo!
Thế nhưng trước đó, anh còn phải nhìn ý tứ của nhà họ Văn, nói: “Ông Văn, chuyện hung thủ hạ độc này, không có bằng chứng, cũng không thể thuận miệng nói lung tung.”
Văn Trung Minh không cho là đơn giản nói: “Thần y Trần đối với nhà họ Văn chúng tôi có ơn lớn, chuyện này tôi không giấu anh, anh có chút không biết, toàn bộ Thành phố Hà Tĩnh, đều thấy nhà họ Văn chúng tôi cùng Bạch Chí Trung là hai gia tộc lớn nhất, có lẽ dùng câu một núi có hai hổ cũng đúng, hơn nữa tương đối mà nói, nhà họ Văn chúng tôi là gia tộc lâu đời của Thành phố Hà Tĩnh, mà Bạch Chí Trung là thế lực mới quật khởi mấy năm nay.