Dù đã lâu không gặp, người vẫn đẹp như vậy!
Trong mắt Lưu Ly hiện lên một tia vui vẻ, nói: “Đúng là đã lâu không gặp, thực lực của anh tiến bộ rất nhanh, từ lần chia tay đợt trước, anh mới chỉ là Tông sư hậu kỳ, bây giờ đã tiến tới ‘Bán bước truyền kỳ’. rất tốt!”
Trần Gia Bảo cười nói: “Tôi cố gắng tăng nhanh thực lớn, sớm một chút có thể giúp cô đoạt lại ‘Phật cốt xá lợi’.
Lưu Ly kinh ngạc, ngay sau đó miệng hơi mỉm cười, nói: “Hóa ra anh vẫn nhớ đến chuyện của tôi, tôi rất vui mừng…”
Trần Gia Bảo không nhìn thấy nhiều lần Lưu Ly vì chuyện của mình mà ưu tư buồn phiền nhiều như vậy, trong lòng vui vẻ, bỗng nhiên, Lưu Ly tiếp tục nói: “Nhưng bây giờ anh có thể buông tay tôi ra được rồi chứ?”
Hóa ra Trần Gia Bảo vẫn lợi dụng cơ hội nắm tay Lưu Ly, thậm chí còn can đảm đưa ngón tay vào trong lòng bàn tay của cô cạo cạo một chút, kết quả bị Lưu Ly phát hiện được.
Trần Gia Bảo lúng túng ngại ngùng, nhưng giả bộ không có chuyện gì xảy ra, ngược lại còn cười nói: “Cũng nên buông ra, đã rất lâu không thấy Lưu Ly, chỉ là một cái bắt tay, không đủ biểu lộ toàn bộ sự hưng phấn nhớ nhung của tôi, tôi cảm thấy, hai ta nên ôm nhau một chút.”
Vừa nói xong, Trần Gia Bảo buông tay Lưu Ly, giang hay tai thừa cơ ôm lấy cô.
Lưu Ly kinh ngạc trong nháy mắt, cô không có thói quen thân mật cùng người khác giới như vậy, chuẩn bị rút lui về phía sau, đột nhiên cảm nhận được Trần Gia Bảo tâm trạng vui sướng kích động là thật sự, trong lòng cô cũng rất ấm áp, bước chân muốn lùi lại đứng yên tại chỗ, mặc kệ Trần Gia Bảo ôm lấy mình.
“Lưu Ly, tôi rất nhớ cô.” Trần Gia Bảo từ đáy lòng nói ra.
Lưu Ly nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng, lùi về phía sau, thoát ra từ trong ngực Trần Gia Bảo.
Thật là một người phụ nữ lạnh lùng!
Trần Gia Bảo xúc động, cảm thấy lần trước chia tay ở Núi Yên Tử, quan hệ giữa anh và Lưu Ly được kéo gần không ít, xem ra muốn theo đuổi Lưu Ly độ khó cũng không quá cao.
Chuyện may mắn là anh vừa ôm được Lưu Ly, mặc dù chỉ là chạm vào liền phải tách ra, nhưng từ điểm này có thể thấy Lưu Ly cũng không ghét tiếp xúc thân thể với anh.
Đây chắc chắn là một trạng thái tốt đẹp!
Trần Gia Bảo điều chỉnh lại tâm trạng của mình, khóe miệng lại cười thêm một lần nữa, nói: “Đúng rồi, thời gian gần đây cô đã đi đâu, tu vi cũng mạnh lên không ít.”
Lưu Ly lại nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng, nhảy một cái đến bên một cái cây to bên cạnh.
Cô ngồi xuống một cành cây, cúi đầu che ánh trăng, quanh thân mình bao phủ tia sáng mặt trăng nhàn nhạt, giống như tiên nữ dưới trăng, nói: “Sau khi tách ra, tôi đã sống trong xã hội thế tục một thời gian, trải nghiệm hồng trần.
Anh nói rất đúng, ‘Tĩnh luyện mạng, động luyện tâm’, hồng trần như mộng, hỉ nộ vô thường, con người lục đục với nhau, khói lửa lẫn lộn, người này kẻ khác…”
“Quan trọng nhất là môi trường tốt!”
Lưu Ly còn chưa nói xong, Trần Gia Bảo lập tức bổ sung một câu.
Lưu Ly cười với anh một tiếng, dưới bóng đêm muôn hình vạn trạng, nói tiếp: “Thời điểm trong hồng trần này tôi cảm ngộ được rất nhiều đạo lý, tâm cảnh tăng tiến, tu vi theo đó mà tăng lên không ít, điều này tôi phải cám ơn anh đã đánh thức tôi.”
“Tôi chỉ thuận miệng nêu ra một ít ý kiến mà thôi, nhận được thu hoạch, tâm cảnh đề cao hay không, hoàn toàn là dựa vào ngộ tính của cô, điểm này tôi không dám giành công lao.” Trần Gia Bảo khiêm tốn nói, nhưng mặt hiện rõ vẻ đắc ý.
Lấy tu vi thấp hơn, có thể trợ giúp hạng người đỉnh cao võ đạo như Lưu Ly tăng tiến, thật sự là một chuyện đáng để kiêu ngạo.
Lưu Ly cho dù tâm trạng lạnh nhạt đến đâu, cũng không nhịn được bật cười một tiếng.
Trần Gia Bảo ngửa đầu nhìn Lưu Ly, cười nói: “Tôi có chút tò mò, tu vi của cô bây giờ đã tới cảnh giới gì? Chẳng lẽ đã đạt tới ‘cảnh giới Tiên Thiên’ rồi sao?”