Phục vụ đá bước đến, lễ phép hỏi: “Ngài cần dùng gì ạ?”
Trần Gia Bảo nghĩ một lát, chỉ tay vào Iga Tsuki nói: “Cho cô ấy cốc nước lọc.”
Cốc nước lọc?
Iga Tsuki cạn lời rồi, tuy cô không bắt Trần Gia Bảo phải mời nhưng đã mời rồi thì ít ra cũng mời cà phê chứ, mời cốc nước lọc làm gì?
Với lại, cô ta đường đường là viên ngọc của thành phố Đại Lương, biết bao thiếu niên anh tuần mời cô một bữa cơm thịnh soạn mà còn không có cơ hội, Trần Gia Bảo hắn thế mà mời cô nước lọc là xong, đúng là quá đáng.
Tần Thi Vân nhìn dáng vẻ bất lực của Iga Tsuki, nhất thời che miệng cười, anh rể thật xấu xa.
Phục vụ ngây ra, nhanh chóng phản ứng, đáp “vâng” một tiếng rồi rời đi, rất nhanh sau đó đã đưa đến một cốc nước lọc, đặt trước mặt Iga Tsuki nói: “Mời cô dùng.”
Iga Tsuki ngây ngốc nhìn cốc nước trước mặt, uống không được mà không uống cũng không được, phút chốc quên mất nói chuyện.
Bên này, Nakamoto Chiri nhìn thấy màn này không nhịn được nể phục: “Nghe nói uống nước lọc tốt cho sức khỏe, cô Iga không hổ là phụ nữ thượng lưu, trong quán cà phê vẫn không uống cà phê, lực tự chủ này cũng mạnh quá đi.”
“Cậu ngồi đây làm gì?”
Đột nhiên Morita Right ước vào quán cà phê, nhìn thấy Nakamoto Chiri, sắc mặt kỳ lạ.
Nakamoto Chiri quay đầu lại, phấn khích nói: “Ngài Morita Right, tôi đang quay phim, định quay lại cảnh Trần Gia Bảo bị cô Iga dạy dỗ, không thể không nói, cô Iga thật lợi hại, dù là khí phách hay lực tự chủ cũng vượt xa những người cùng tuổi khác.”
Morita Right ngây ra, sắc mặt đại biến nói: “Cậu nói cái gì… Trần Gia Bảo?”
“Đúng vậy, cô Iga đã qua đó bắt chuyện với Trần Gia Bảo rồi, chắc lát nữa là dạy dỗ Trần Gia Bảo.” Nakamoto Chiri nói rồi chỉ tay về Trần Gia Bảo và Iga Tsuki bên cửa sổ.
Morita Right nhìn sang, đột nhiên chấn động, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Người Yumi Nagai chưa phải đối phó mà lại là Trần Gia Bảo ư?
Trong lòng Morita Right như bùng lên đợt sóng dữ dội, chỉ cảm thấy thẻ ngân hàng trong túi nặng trịch.
Nakamoto Chiri lấy làm lạ hỏi: “Ông Morita Right, người ông xanh xao thế, có phải ông cảm thấy không khỏe chỗ nào không?”
“Không… không sao…” Morita Right nuốt nước bọt một tiếng “ực ực”, ánh mắt ông hiện rõ sự hoảng sợ.
Nakamoto Chiri không chút nghi ngờ gì thêm, tiếp tục nhìn xuống màn hình điện thoại, và nói: “Ồ, cô Iga Tsuki đã đi qua huấn luyện cho Trần Gia Bảo rồi, ông Morita Right, nếu ông không sao vậy thì ông cũng mau đi xem sao.”
“Được… Được rồi.”
Nói được đôi chữ “được, được rồi”, ông ta đột nhiên đứng hình, không cử động.
“Ông Morita Right?” Nakamoto Chiri thấy có gì đó không ổn, ngạc nhiên ngẩng đầu lên nói: “Ông Morita Right, rốt cuộc ông bị sao vậy?”
“Không… Không sao, tôi chỉ là có chút… hơi chóng mặt, phiền lòng đỡ tôi ngồi nghỉ một chút…”
Morita Right run lên bần bật, ngồi xuống bên cạnh Nakamoto Chiri.
Nakamoto Chiri nhìn ông với vẻ mặt sững sờ.
Trong một diễn biến khác, Iga Tsuki đang bối rối không biết nên làm gì, cô lại đang nhâm nhi cốc nước đang cầm trên tay, hỏi: “Anh sao vậy, nhìn thấy tôi anh không ngạc nhiên sao? Anh nói cho tôi biết lý do tại sao lại như thế?”