Ánh mắt Iga Chiho hiện lên vẻ hồ nghi, nói: “Theo bố được biết, gia tộc Koga đã hơn mười năm không đặt chân lên Việt Nam, đang lý ra sẽ không kết thù oán với Trần Gia Bảo mới đúng.
Nhưng về Terai Chika, bố nghe nói cô ấy đã ở Việt Nam một thời gian, có thể lúc ấy đã xảy ra xung đột với Trần Gia Bảo, hơn nữa Trần Gia Bảo cùng với Terai Chika lại đồng thời có quan hệ với gia tộc Koga, hay là…”
Iga Tsuki ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ ý của bố là, người thực sự xảy ra xung đột với Trần Gia Bảo chính là Terai Chika, mà gia tộc Koga chính là vũ khí mà cô Terai Chika dùng để đối phó với Trần Gia Bảo?”
“Điều này có khả năng rất lớn!” Iga Chiho trầm ngâm nói: “Nếu thật sự là như vậy, chờ sau khi gia tộc Koga bị tiêu diệt, chúng ta có thể nhân cơ hội làm thịt Trần Gia Bảo, điều này có thể sẽ đổi lấy được sự ủng hộ của cô Terai Chika với gia tộc Iga, bằng cách này, gia tộc Iga của chúng ta ở Nhật Bản sẽ chân chính quật khởi!”
Iga Tsuki hưng phấn mà nói: “Con hiểu, con sẽ cho người lập tức điều tra xem Trần Gia Bảo và Terai Chika có mâu thuẫn gì hay không.”
Dứt lời, cô ta khó kìm nén được kích động trong lòng, chạy nhanh ra bên ngoài.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại một mình Iga Chiho, ông ta cười lạnh nói: “Trần Gia Bảo ơi là Trần Gia Bảo, có lẽ mày vẫn không biết, mày chính là bàn đạp cho gia tộc Iga của ta một bước lên trời!”
Sau đó, ông ta nâng chén trà lên, uống một hơi cạn sạch!
Lại nói đến sau khi đám người Trần Gia Bảo rời khỏi gia tộc Iga, bầu trời vẫn còn đang mưa nhỏ, ba người ở trong mưa bước từ từ chậm rãi tạo nên một quang cảnh khác biệt.
Đột nhiên Vũ Nhược Uyên lên tiếng hỏi: “Anh thật sự tin tưởng gia tộc Iga sẽ thực sự cùng chúng ta liên thủ sao?”
Trần Gia Bảo dừng bước, từng giọt mưa đánh vào người làm anh hơi lạnh, nói: “Iga Chiho có thế lãnh đạo một gia tộc to lớn như gia tộc Iga, nhất định ông ta không phải là hạng người tầm thường, ngay cả cùng chúng ta liên thủ, nhất định hắn cũng có tâm tư riêng.”
“Biết rõ ông ta là cọp đội lốt người, vậy mà anh vẫn còn muốn liên thủ?” Vũ Nhược Uyên trợn mắt, môi mím chặt, lộ ra vẻ lãnh khốc dưới mưa.
Trong mắt Trần Gia Bảo ánh lên tia kinh ngạc, anh nói: “Ông ta là hổ xuống núi, mà anh lại là rồng trên bầu trời, dù hắn có tâm tư riêng cũng không đáng sợ, ít nhất, chúng ta cùng gia tộc Iga đều có chung mục đích tiêu diệt gia tộc Koga.”
“Vậy anh không lo lắng, sau khi tiêu diệt được gia tộc Koga, gia tộc Iga sẽ đột nhiên ra tay với anh?”
“Ông bà ta có câu, người Nhật Bản, mai di mọi rợ, sợ quyền lực nhưng lại không có đức, đơn thuần hướng gia tộc Iga giao hảo là điều vô dụng, chỉ cần có lợi ích, gia tộc Iga nhất định sẽ ra tay với ta.”
Vũ Nhược Uyên cười cười nói: “Xem ra anh đã biết tiếp theo nên làm gì rồi.”
“Tất nhiên rồi.” Trần Gia Bảo tự tin: “Người ta chỉ trung thành khi người ta không đủ sức phản bội, nói cách khác, nếu phản bội mà mang đến hậu quả nghiêm trọng, thì tự nhiên sẽ không có ai phản bội, không phải không nghĩ tới, mà là không dám.”
“Đây chính là nhược điểm trong bản chất con người, vậy ý anh là, nếu cái giá phải trả cho việc gia tộc Iga phản bội anh quá lớn, bọn họ sẽ không dễ dàng phản bội?”
Trần Gia Bảo gật đầu, đột nhiên anh nhìn sang Yoshimura Miyu, nói; “Cô có biết Akemi Kawamoto sống ở đâu không?”
“Biết, Akemi Kawamoto hiện tại đang ở thành phố Ái Điền…anh…anh muốn…” Yoshimura Miyu còn chưa nói hết câu, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ đáng sợ, cô ta khiếp sợ đến mức quên mất mình muốn nói gì.