“Trần Gia Bảo, nếu anh thức thời thì mau gọi một tiếng anh Diệu đi hơn nữa còn phải đưa lễ xin lỗi. Nếu không anh đừng hòng sống được ở thành phố Phú Thọ này.”
Hoàng Minh Diệu cũng khó chịu với Trần Gia Bảo như thế nên để mặc đám con nhà giàu làm khó anh, đây cũng là một cơ hội để anh ta thị uy.
Liễu Ngọc Phi lắc đầu, cô chỉ cảm thấy vô cùng nực cười. Đến nhà họ Tang trong mười đại gia tộc còn bị Trần Gia Bảo đè bẹp mà đám con nhà giàu này lại còn dám kêu anh huênh hoang. Bọn chúng cũng là vì dựa vào được thế lực của nhà họ Hoàng. Nhưng cho dù như vậy cũng hết sức buồn cười, bọn chúng không khác gì một bầy dê, tương rằng có được sự bảo vệ của hổ nên dám hung hăng với một con sư tử. Đúng là đâm đầu vào chỗ chết.
Trần Gia Bảo nhìn quanh đám con nhà giàu đó một vòng rồi cười nhạt: “Cáo mượn oai hùm bốn chữ này nếu đặt lên người các cậu đúng là không còn gì đúng hơn.”
Bốn chữ “cáo mượn oai hùm” kia càng làm bọn con nhà giàu kia phẫn nộ và huênh hoang hơn.
Sắc mặt Hoàng Minh Diệu trầm lại, anh ta đưa tay lên biểu thị dừng lại, bỗng chốc đám con nhà giàu kia không tiếp tục hò hét nữa nhưng vẫn tức giận nhìn Trần Gia Bảo đăm đăm.
Hoàng Minh Diệu lúc này mới cười: “Mọi người đều nói anh là người cao ngạo, hôm nay được gặp đúng là danh bất hư truyền. Ở đây tôi đã chuẩn bị xong tiệc, anh Trần và cô Liễu, mời hai người.”
Nói rồi anh ta mỉm cười đưa tay làm động tác mới rồi quay người đi trước. Đám con nhà giàu và vệ sĩ cũng lũ lượt quay người sang hai bên, hình thành cả một lối đi để nhường đường cho Hoàng Minh Diệu.
Trần Gia Bảo cầm tay Liễu Ngọc Phi đi theo phía sau Hoàng Minh Diệu, rồi cũng đi qua lối đi do đám con nhà giàu kia tạo ra. Hai người bọn họ đi đến đâu là đám người hai bên không ngừng nhìn bọn họ tức giận.
Trần Gia Bảo cười nhạt, anh không hề để ý tới đám người này vô dụng không làm được gì nên chỉ có thể tức giận suông. Dù sao một con sư tử cũng không cần để ý tới thái độ của bầy cừu.
Chẳng bao lâu sau, Hoàng Minh Diệu đi đến một bàn ăn rồi ngồi xuống. Anh ta mỉm cười, mời: “Anh Trần, chị Liễu, mời hai người ngồi.”
Trần Gia Bảo phát hiện ra chiếc bàn này chính là chiếc bàn anh và Bạch Ngọc Thanh đã dùng tối hôm qua. Ngồi ở đây có thể nhìn thấy sóng vỗ dập dờn, trong lòng không khỏi cảm thán đây đúng là một sự trùng hợp.
Anh đi tới trước mặt Liễu Ngọc Phi, chủ động kéo ghế ra giúp cô.
Liễu Ngọc Phi cũng cảm thấy vui mừng vì Trần Gia Bảo chu đáo như vậy. Cô cười mỉm rồi ngồi xuống, lúc này anh mới ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh.
Lúc này, đám con nhà giàu và vệ sĩ cũng nhanh chóng đi sang đứng sau lưng Hoàng Minh Diệu. Đồng thời có một cô gái vô cùng xinh đẹp ngồi xuống bên cạnh Hoàng Minh Diệu. Cô gái rót rượu cho Hoàng Minh Diệu xong rồi tiện thể dựa vào lòng anh ta, khiến không ít những cô gái đằng sau đều phải ghen tỵ.
Hoàng Minh Diệu uống một ngụm rượu, ôm cô gái trẻ đẹp vào lòng, tận hưởng cơn gió trên tầng thượng rồi cười nói: “Anh Trần, nói thật lần này tôi hẹn anh ra đây cũng là vì tôi tò mò vì anh. Tôi rất muốn nhìn thấy người có thể làm chấn động cả tỉnh Phú Thọ rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Trần Gia Bảo nhún vai nhón: “Bây giờ cậu cũng đã gặp được rồi đấy.”
Liễu Ngọc Phi mở một chai rượu vàng để rót cho Trần Gia Bảo và mình một ly.
“Đúng, đúng là gặp được nhưng tôi càng cảm thấy tò mò hơn.” Hoàng Minh Diệu cười rồi nói: “Anh còn trẻ quá, hình như vẫn còn chưa tới 20 tuổi, trẻ đến mức khiến người ta không thể tin tưởng. Trông anh không khác gì với một sinh viên đại học, tôi rất tò mò không biết một người trẻ tuổi như anh làm sao có thể đạt được những thành tựu lớn lao như vậy?”
Trần Gia Bảo cười và nói: “Nếu cậu tò mò về tuổi của tôi thì chi bằng nên chúc mừng vì tôi vẫn còn trẻ.”