Hồng Yến Nhi không khỏi sửng sốt, từ sớm cô đã khó chịu với sự kiêu ngạo của Trần Gia Bảo, cho nên cô nói những lời vừa rồi là để đả kích sự kiêu ngạo của Trần Gia Bảo, đồng thời để cho Trần Gia Bảo nhận ra anh thực ra rất nhỏ bé.
Tuy nhiên phản ứng của Trần Gia Bảo nằm ngoài dự đoán của cô, anh lại rộng lượng thừa nhận, điều này khiến Hồng Yến Nhi sửng sốt một lúc, không biết nên tiếp lời Trần Gia Bảo thế nào.
Cô làm sao biết được, Trần Gia Bảo tuy rằng kiêu ngạo, nhưng không có nghĩa anh là kẻ kiêu căng, anh luôn tự hiểu mình, đối mặt với vũ trụ vô tận, anh biết rất rõ sự tầm thường của bản thân.
“Cô có việc?” Trần Gia Bảo nhướng mày hỏi.
Lúc này Hồng Yến Nhi mới phản ứng lại, vứt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, mỉm cười: “Tôi tên là Hồng Yến Nhi, người đẹp vừa đến nhắc nhở anh cẩn thận là Khương Ngọc, chúng tôi là bạn tốt của nhau, thật lòng mà nói, tôi rất tò mò về anh, bởi vì ít người đàn ông nào có thể thờ ơ trước mặt Ngọc Ngọc, tôi ngạc nhiên đấy, tôi mang một bình Hoàng Tửu thượng hạng đến nói chuyện với anh.
Vừa ngắm nhìn sự lên xuống của thủy triều, vừa uống rượu ngắm trăng, hơn nữa còn có phụ nữ xinh đẹp làm bạn nữa, một ý cảnh như vậy, một cảnh đẹp như vậy, Trần Gia Bảo, tôi nghĩ anh sẽ không từ chối phải không?”
Nói xong, Hồng Yến Nhi vuốt tóc ở hai bên thái dương, làm ra thái độ chọc người, cho Trần Gia Bảo một ánh nhìn quyến rũ, cô tràn đầy tự tin, chỉ cần Trần Gia Bảo là đàn ông, tuyệt đối sẽ không cách nào từ chối cô!
Trần Gia Bảo âm thầm cau mày, một đại mỹ nhân như Hồng Yến Nhi thường phải không thiếu người theo đuổi, ước chừng cô ta đã quen với việc được người khác săn đón, làm sao có thể chủ động lấy lòng anh được?
Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp, Hồng Yến Nhi không hiểu sao lại tìm tới mình, cộng thêm lời cảnh cáo vừa rồi của Khương Ngọc với anh, nếu anh đoán không lầm, Hồng Yến Nhi tuyệt đối không có lòng tốt.
Nghĩ đến đây, Trần Gia Bảo bất giác nhìn bình rượu trong tay Hồng Yến Nhi, chẳng lẽ rượu có vấn đề gì sao?
Nghĩ đến đây, khóe miệng Trần Gia Bảo cong lên một nụ cười đùa cợt, nói: “Có nước sông gợn sóng, gió mát trăng thanh, rượu ngon người đẹp, chỉ cần là đàn ông bình thường, e rằng không có cách nào từ chối.”
“Hóa ra anh cũng biết nói chuyện đến thế này, thật là bất ngờ.” Hồng Yến Nhi vui mừng khôn xiết, cô cảm thấy đắc ý, hừ hừ, ai cũng nói Trần Gia Bảo cao ngạo, ngay cả Ngọc Ngọc cũng ăn bơ trước mặt Trần Gia Bảo, vậy thì sao chứ? Rốt cuộc Trần Gia Bảo còn không phải bị sức hấp dẫn của bản cô nương mê hoặc sao?
Mặc dù cô và Khương Ngọc là bạn thân của nhau, nhưng Khương Ngọc có thể hơn hẳn cô ta về mọi mặt, trong lòng cô ta có phần không phục, bây giờ Trần Gia Bảo đã để Khương Ngọc “ăn canh bế môn”, nhưng ánh mắt nhìn cô ta thì lại khác, có thể tưởng tượng ra được là cô ta đắc ý đến thế nào.
“Không phải tôi không hiểu nhân tình thế sự, hơn nữa cô là một đại mỹ nhân, việc từ chối lời mời của người đẹp chính là chuyện đốt đàn nấu hạc.” Trần Gia Bảo lắc đầu cười, tuy nhiên, ý nghĩ thực sự trong lòng anh là đã Hồng Yến Nhi chủ động khiêu khích anh, vậy thì anh sẽ chơi với Hồng Yến Nhi để xem Hồng Yến Nhi đang giở trò gì.
Hồng Yến Nhi càng ngày càng hài lòng, khóe mắt và lông mày hiện lên vẻ vui mừng, đưa bình rượu men ngọc vào tay Trần Gia Bảo, cười nói: “Giờ tôi đã có cái nhìn rõ hơn về anh rồi, uầy, bầu rượu này là dành cho anh, rượu Hoàng Tửu 20 năm thượng hạng tuyệt đối xứng tầm với ngày tốt cảnh đẹp, nhấp một ngụm xem có hợp với khẩu vị của anh không đi.”
“Vậy thì tôi không khách khí.” Nụ cười trên miệng Trần Gia Bảo càng thêm vui tươi, Hồng Yến Nhi nóng lòng muốn anh uống rượu như vậy, có vẻ như suy đoán của anh là đúng, vấn đề nằm ở chai rượu này, chỉ là người ở tỉnh Trung Thiên thật sự rất kỳ lạ, Bạch Văn bỏ độc vào rượu cho mình, bây giờ Hồng Yến Nhi cũng hạ độc mình, mình thật là dính vào rượu độc.