Ánh sáng chói chang, cảnh sắc tráng lệ, kinh diễm cả toàn bộ rừng phong đỏ!
Sầm Kim Thượng sắc mặt bỗng chốc thay đổi, không kịp đối phó với Trần Gia Bảo, xoay người vung ra một quyền, ngăn chặn với mũi đao lạnh đó, nhưng chỉ cảm thấy tay phải đông lạnh đến thấu xương, từng cơn đau đớn truyền đến, vội vàng che tay ra phía sau tay áo.
Mọi người lúc này mới kịp phản ứng lại, lần lượt thay đổi sắc mặt. Có thể khiến Sầm Kim Thượng phải quay người tự cứu chính minh, tu vi của người mới tới thật lợi hại.
Vũ Nhuận Nguyệt, Thu Vũ Liên và những người khác thở phào nhẹ nhõm, trong đầu đều đồng loạt hiện ta một bóng dáng bạch y trường kiếm.
Lưu Ly.
Sầm Kính Cung và Xà Dược Quang cũng nghĩ đến Lưu Ly, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Lúc này, Trần Gia Bảo cười khẽ một tiếng, nói: “Tôi đã nói rồi, ông không thể giết được tôi, bây giờ ông tin chưa?”
Thật ra trong lòng Trần Gia Bảo cũng là cược may một ván, anh cũng không hề biết Lưu Ly có ở đây hay không, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Lưu Ly, anh vẫn đánh cược một ván, có điều rất hiển nhiên, anh đã thắng.
Sầm Kim Thượng hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía rừng lá phong, cao giọng nói: “Là vị cao nhân nào ra tay, mời hiện thân gặp gặp tôi.”
Vừa mới giao đấu qua không khí, ông đã biết được rằng thực lực của đối phương tuyệt đối không dưới ông. Điều đó chứng minh đối phương cũng là một vị cường giả cảnh giới Truyền Kỳ Hậu Kỳ, lúc này Sầm Kim Thượng không thể không nghiêm túc nhìn nhận.
Khoảnh khắc tiếp theo, mọi người chỉ thấy trên ngọn cây phong giống như có một đốm lửa, một cô gái trẻ, bạch y trường kiếm, khí chất không vướng bụi trần, đẹp như linh tinh trong đốm lửa, dường như là một vẻ đẹp hội tụ tất cả những điều tốt đẹp nhất trên trời dưới đất.
Đại đa số những người ở đây đều chưa từng thấy Lưu Ly, nhưng giờ phút này nhìn thấy cô, ai cũng lập tức nhận ra cô chính là Lưu Ly, hơn nữa cũng chỉ có cô mới có thể là Lưu Ly. Tinh thần của tất cả lần lượt gặp trấn động, vừa khiếp sợ vẻ đẹp của Lưu Ly, vừa khiếp sợ thực lực của Lưu Ly.
“Cô chính là Lưu Ly?” Phương Liên Uất kinh ngạc hỏi, nhớ tới một kiếm kinh động mọi người tại núi Vụ Ẩn trong truyền thuyết, quả thực khó có thể ngờ được lại có liên hệ với cô gái xinh đẹp tuyệt sắc trước mắt.
“Cô ấy quả thực là Lưu Ly.” Vũ Vô Song thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Lưu Ly đã tới, tính mạng Trần Gia Bảo sẽ được bảo vệ. Với thực lực ở cảnh giới Truyền Kỳ Hậu Kỳ của Lưu Ly, cho dù không có cách nào thắng được Sầm Kim Thượng, ít nhất cũng có thể duy trì không thất bại, từ đó an toàn dẫn Trần Gia Bảo rời đi. Nhà họ Vũ đặt cược vào hành động táo bạo của Trần Gia Bảo, như thế này cũng không tính là thua.
Vũ Nhược Uyên cũng thở phào nhẹ nhõm, cô đã nói rồi, Lưu Ly nhất định sẽ xuất hiện, Trần Gia Bảo cũng sẽ tuyệt đối không nguy hiểm đến tính mạng. Ngay sau đó, cô lại nặng nề hừ một tiếng.
Vũ Nhuận Nguyệt nhìn thấy váy dài màu tím trên người Vũ Nhược Uyên, lại nhìn Lưu Ly, bộ dáng dường như đang suy nghĩ.
Trong hiện trường, Sầm Kim Thượng nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lưu Ly, ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc. Ông có thể nhìn ra, cô không giống như ông, không phải cải lão hoan đồng, Lưu Ly thật sự vẫn còn trẻ. Mà cường giả Truyền Kỳ Hậu Kỳ trẻ tuổi như vậy, ông cũng chưa từng nghe nói đến, trầm giọng hỏi: “Cô là ai?”
Lưu Ly không hề trả lời câu hỏi của Sầm Kim Thượng, một luồng hương sen thổi qua, bóng dáng cô chợt lóe sáng, chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Trần Gia Bảo, đánh giá vết máu trên người Trần Gia Bảo, nói: “Anh… không sao chứ?”
Ánh mắt Sầm Kim Thượng nhất thời trợn trơn, cũng không phải là đang tức giận với Lưu Ly vì không để ý đến ông, mà là kinh ngạc, vừa rồi ông lại không thể nhìn được bóng dáng của Lưu Ly.