Không phải bà ta không vừa ý với Trần Gia Bảo mà là Trần Gia Bảo đang ở trong tình cảnh nguy hiểm, bà ta không thể trơ mắt nhìn con gái mình nhảy vào hố lửa được.
Hề Vân Lâm đắc ý cười nói: “Bác trai đúng là anh minh, Trần Gia Bảo là châu chấu đá xe, thân mình còn khó giữ, người như vậy sao có thể mang đến hạnh phúc cho Ngọc Thanh chứ? Trần Gia Bảo, nếu anh biết suy nghĩ thì chủ động rời đi đi, nếu không đợi lát nữa nhà họ Bạch phải đuổi người thì mất mặt cả hai bên.”
Dựa vào tính cách kiêu ngạo của Trần Gia Bảo, bị Bạch Hải Hồng coi thường như vậy chắc chắn sẽ “ngẩng mặt lên trời cười lớn rời đi” nhưng ai bảo lúc trước anh đã đồng ý với Bạch Ngọc Thanh sẽ khám bệnh cho ông cô ta chứ?
Trong lòng Trần Gia Bảo thầm than một tiếng, đầu tiên là vỗ nhẹ vòng eo nhỏ của Bạch Ngọc Thanh, ý bảo cô ta yên tâm, sau đó lại nhìn xung quanh một vòng, thu hết vẻ mặt ba người vào trong mắt, cuối cùng nói với Bạch Hải Hồng: “Ông chắc chắn muốn tôi đi? Ông có tin là nếu tôi thật sự rời khỏi nhà họ Bạch, các người nhất định sẽ hối hận không.”
Hề Vân Lâm lập tức mỉa mai nói: “Lời này của anh đúng là quá phiến diện, nhà họ Bạch xếp thứ ba trong mười gia tộc lớn, quyền lực lớn mạnh ở tỉnh Phú Thọ, có thể hô mưa gọi gió ở đây, vậy mà anh lại dám đứng ở địa bàn nhà họ Bạch để uy hiếp nhà họ Bạch sao, không cảm thấy nực cười sao?”
Trần Gia Bảo liếc xéo anh ta một cái, nhàn nhạt nói: “Đâu là chuyện giữa tôi và nhà họ Bạch, người ngoài như anh đừng có xen mồm vào.”
Hiện giờ anh nói như vậy với tư cách là bạn trai của Bạch Ngọc Thanh nên chẳng có vấn đề gì cả.
“Anh…” Sắc mặt Hề Vân Lâm thay đổi, sau đó cố gắng đè nén tức giận trong lòng, cười lạnh nói: “Để anh khoe khoang một lát, dù sao cũng chẳng được bao lâu, anh sẽ phải ngoan ngoãn cút khỏi nhà họ Bạch thôi.”
Trần Gia Bảo nghe vậy hừ nhẹ một tiếng khinh thường.
“Trần Gia Bảo, lời này của cậu có ý gì?” Bạch Hải Hồng trầm mặt nói: “Chẳng lẽ, cậu đang uy hiếp nhà họ Bạch chúng tôi?”
Dù sao ông ta cũng là ông chủ của nhà họ Bạch, lời này nói ra tràn đầy khí thế áp bách.
Trần Gia Bảo nhàn nhạt cười nói: “Uy hiếp hay không thì chưa nói, chỉ là tôi biết, nếu bây giờ tôi rời đi thì các người chắc chắn sẽ phải hối hận.”
“Đúng vậy!” Bạch Ngọc Thanh lập tức nói: “Bố, y thuật của Trần Gia Bảo rất cao siêu, lần này con đưa Gia Bảo về nhà là để nhờ anh ấy xem bệnh cho ông nội, nếu như mọi người thật sự đuổi anh ấy đi thì có lẽ không ai có thể chữa khỏi bệnh cho ông đâu.”
Lời vừa nói ra lập tức khiến Bạch Hải Hồng và Hạ Tử Lan liếc mắt nhìn nhau với vẻ kinh ngạc, không ngờ Trần Gia Bảo lại tới đây để chữa bệnh?
Các bạn chọn truyen2. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Hề Vân Lâm không nhịn được cười khẩy nói: “Ông cụ nhà họ Bạch bị chứng Alzheimer, cho dù là y học hiện đại tiên tiến nhất cũng khó mà chữa khỏi, Trần Gia Bảo anh mà đòi chữa khỏi được ư? Ngọc Thanh, cô đừng để bị Trần Gia Bảo lừa!”
Bạch Hải Hồng cũng nghĩ như vậy, ông ta hoài nghi đánh giá Trần Gia Bảo: “Tuy rằng tôi cũng nghe nói Trần Gia Bảo có y thuật cao siêu, nhưng chứng Alzheimer cũng không dễ dàng chữa khỏi được.”
Ý tứ của ông ta rất rõ ràng, ông ta không tin tưởng Trần Gia Bảo có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ.
Trần Gia Bảo tự tin cười, ngạo nghễ nói: “Chỉ là chứng Alzheimer nhỏ nhặt, đối với tôi mà nói dễ như trở bàn tay, đương nhiên nếu tôi thật sự không chữa khỏi, Trần Gia Bảo tôi sẽ tự sát ngay tại đây!”
Một câu “tự sát ngay tại đây” khiến mọi người kích động!
Ngay cả Bạch Ngọc Thanh cũng hốt hoảng kêu thành tiếng.
Mấy lời khí phách của Trần Gia Bảo khiến Hà Tử Lan và Bạch Hải Hồng bị lung lay, nếu Trần Gia Bảo tự tin như vậy, không bằng để anh xem bệnh cho ông cụ xem sao?