Lý Hải Quân chính là chỗ dựa vững chắc lớn nhất của anh ta, bây giờ chỉ một câu nói của Trần Gia Bảo đã khiến Lý Hải Quân quay lại đối phó với anh ta. Cho dù anh ta có ngốc hơn nữa cũng có thể biết được Trần Gia Bảo nhất định là một nhân vật lớn rất lợi hại mạnh mẽ.
Chỉ là, với cấp bậc của Quách Thành Công vẫn còn chưa có tư cách biết được thân phận thật sự của Trần Gia Bảo.
“Mẹ nó, thực lực của cậu Trần mạnh mẽ đủ để trấn áp cả tỉnh Phú Thọ, ngay cả nhà họ Hoàng gia tộc đứng đầu ở tỉnh Phú Thọ trước kia cũng bị oai phong của cậu Trần áp chế mà phải nằm rạp xuống cầu xin sống sót, nhà họ Ngụy cũng mượn quan hệ thân thiết với cậu Trần mới có thể một bước nhảy lên trở thành gia tộc mạnh nhất tỉnh Phú Thọ. Bây giờ Quách Thành Công lại để mình đến đối phó cậu Trần, thậm chí còn dám phản đối đề nghị của cậu Trần. Mẹ nó, thấy qua người tìm đường chết, còn chưa gặp qua kẻ tìm đường chết như vậy.”
Lý Hải Quân nghĩ đến chỗ này, hung hăng trừng mắt nhìn Quách Thành Công một cái, hận không thể túm hai người này dậy treo lên đánh cho một trận ngay lập tức.
“Điểm thứ hai…”
Trần Gia Bảo không mảy may để ý tới ân oán giữa Lý Hải Quân và hai vợ chồng Quách Thành Công, tiếp tục nói: “Hai người bọn họ muốn cướp miếng ngọc Phỉ Thúy, chẳng những muốn dùng hơn một tỷ bảy trăm năm mươi triệu để mua, mà còn muốn tôi lấy ra ba tỷ năm trăm triệu bồi thường cho anh ta. Đã như vậy, miếng ngọc Phỉ Thúy này cứ để bọn họ mua lại rồi tặng cho bạn của tôi, coi như là để nhận lỗi, xin lỗi bạn của tôi.
Ngoài ra một tỷ bảy trăm năm mươi triệu nữa cũng coi như nằm trong giá của miếng ngọc Phỉ Thúy, trực tiếp chuyển một tỷ bảy trăm năm mươi triệu đó vào trong tài khoản ngân hàng của bạn tôi. Còn ba tỷ năm trăm triệu các anh để anh ta đưa đến nhà họ Ngụy xem như là một chút ít bồi thường vì làm tổn hại danh tiếng của nhà họ Ngụy. Về phần sau đó nhà họ Ngụy có muốn tha thứ cho bọn họ hay là dự định ra tay dạy dỗ bọn họ một trận, thì phải xem tâm trạng của nhà họ Ngụy rồi.”
“Vâng… vâng, tôi nhất định sẽ để bọn họ làm theo dặn dò của anh. Nếu bọn họ dám phản đối, tôi sẽ dẫn đầu tìm người đánh chết bọn họ…” Lý Hải Quân cuống quýt bảo đảm, làm sao còn quan tâm sống chết của Quách Thành Công bọn họ chứ.
Sắc mặt của Quách Thành Công và Tào Tuyết Nhi càng thêm khó coi. Lý Hải Quân đã gật đầu rồi, bọn họ muốn không đền tiền cũng không được, hơn nữa đền tiền thì cũng thôi đi còn phải đi nhà họ Ngụy nhận sai chịu phạt. Trước kia bọn họ ỷ vào tên tuổi của nhà họ Ngụy, ở bên ngoài hung hăng hống hách không ít, làm tổn hại danh tiếng của nhà họ Ngụy không ít, không cần nghĩ cũng có thể biết được nhà họ Ngụy nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của Quách Thành Công và Tào Tuyết Nhi đều trở nên tái nhợt như tờ giấy. Nếu sớm biết như vậy, đánh chết bọn họ cũng không dám cướp miếng ngọc kia rồi.
Đường Thiên vừa kinh ngạc lại vừa kích động, bỗng dưng nhận được một miếng ngọc Phỉ Thúy lại còn có thể lấy thêm được một tỷ bảy trăm năm mươi triệu. Ông trời ơi, loại kết quả xử lý này hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của cô ta rồi.
Cô ta vừa muốn mở miệng nói không cần tiền, đột nhiên sững người lại một lát. Bây giờ đúng là lúc cô ta cần tiền nhất, mà một tỷ bảy trăm năm mươi triệu này cũng không phải là một con số nhỏ. Sau một hồi do dự chần chừ, cô ta đã ngầm chấp nhận, trong lòng tràn đầy cảm kích với Trần Gia Bảo.
“Tôi còn chưa biết tên của anh là gì đâu. Đợi sau khi xử lý xong chuyện này, tôi nhất định sẽ cảm ơn anh thật tốt. Ôi… Nếu cậu Trần trong truyền thuyết kia có lòng tốt bằng một nửa anh, tôi cũng không cần rối rắm suy nghĩ có phải hy sinh chút nhan sắc hay không rồi.”
Đường Thiên lấy ‘cậu Trần’ trong truyền thuyết kia ra so sánh với Trần Gia Bảo, trong lòng thở dài một hơi, lại hối hận một trận.
“Thứ ba…” Trần Gia Bảo tiếp tục nói: “Về phần Lý Hải Quân anh dung túng cho bọn họ làm tổn hại danh tiếng của nhà họ Ngụy, hành vi cũng đáng giận, sau khi trở về bản thân anh cũng đi đến nhà họ Ngụy nhận sự trừng phạt đi. Bây giờ bỏ tiền ra mua xong miếng ngọc, ba người các anh có thể đi rồi.”