Cô ta nói chính là tiếng Nhật Bản, Yoshimura Miyu thấy thế liền phiên dịch thành tiếng Việt Nam.
Trần Gia Bảo khẽ cười, hoàn toàn không để ý đến Inanabe Miyoshi, anh cùng Yoshimura Miyu đi đến giữa phòng khách, ngồi đối diện với ghế sopha của Akemi Kawamoto cười nói: “Lời mày vừa mới nói tao đều nghe được, đáng tiếc mày sẽ không còn cơ hội đặt chân lên Việt Nam, bởi vì hôm nay mày sẽ chết ở đây.”
“Trần Gia Bảo? Mày…sao mày lại tới Nhật Bản?” Ánh mắt Akemi Kawamoto hiện lên tia cừu hận, cùng với sự hoảng sợ sâu sắc.
Cho dù hắn ta có đồi dầu với Trần Gia Bảo ở thời kỳ hoàng kim, anh ta cũng không phải là đối thủ của Trần Gia Bảo, huống chi hiện tại cánh tay hắn ta đang bị thương, làm cho thực lực tổn hại nghiêm trọng, nên càng không phải là đối thủ của Trần Gia Bảo.
“Mày đang sợ hãi sao?” Ánh mắt Trần Gia Bảo nghiền ngẫm, tùy tiện đi đến ngồi lên chiếc ghế sô pha đối diện Akemi Kawamoto, cười nói: “Mày vừa mới không phải rất kiêu ngạo sao, còn nói là sẽ đến Việt Nam để ám sát tao sao?”
Anh ta nói tiếng Việt Nam, tuy rằng Inanabe Miyoshi nghe không hiểu, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta thấy Akemi Kawamoto lộ ra sự sợ hãi như vậy, trong lòng bỗng kinh hoàng, vị thiếu niên Việt Nam này là ai, tại sao Akemi Kawamoto lại sợ hãi như vậy, chẳng lẽ… chẳng lẽ cảnh tay của Akemi Kawamoto chính là bị thiếu niên này chặt đứt?
Nghĩ đến đây, mọi người không khỏi thốt lên một tiếng kinh hô.
“Mày… mày muốn giết tao?” Akemi Kawamoto sắc mặt trắng bệch, Trần Gia Bảo xuất hiện ở phòng khách, điều này có nghĩa là đám thuộc hạ bên ngoài của hắn đã bị Trần Gia Bảo ra tay giết sạch.
Trần Gia Bảo ngồi ở ghế sô pha, ung dung tự tại, bắt chéo chân, nói: “Không sai, tao chính là muốn giết mày, mà mày chắc chắn sẽ phải chết.”
Vẻ mặt anh bình tĩnh nhẹ nhàng như mây trôi, nhưng lời nói phát ra lại ngập tràn sát ý, như thể anh là thần chết đến đây để cầu hồn, tuyên án tử cho Akemi Kawamoto!
Sắc mặt Akemi Kawamoto đại biến, đầu tiên là liếc xuống cánh tay đang bị thương của mình, ông ta đột nhiên cắn răng một cái, “bịch bịch” một tiếng ông ta liền quỳ gối trước Trần Gia Bảo cầu xin tha thứ nói: “Cầu xin mày tha cho tao, tao hiện tại thực lực bị tổn hại rất lớn, cho dù ngươi có giết tao, đối với mày cũng không có ích lợi gì.”
Yoshimura Miyu và Inanabe Miyoshi bất ngờ trước hành động của Akemi Kawamoto xém chút nữa hoảng sợ mà thốt lên, đường đường là ‘Vua ám sát’ của Nhật Bản, người đứng thứ ba trong danh sách những cường giả mạnh nhất, thế nhưng hiện tại lại từ bỏ tôn nghiêm của một cường giả, quỳ gối dưới chân của Trần Gia Bảo cầu xin tha mạng.
Hành động này ngoại sự tưởng tượng của hai cô gái, nếu không phải tận mắt chứng kiến, có đánh chết hai cô cũng không thèm tin.
Ánh mắt Trần Gia Bảo ngạc nhiên, nhịn không được cười khẽ, anh nói: “Tao hình như là không có lý do để buông tha cho mày.”
“Không, mày tuyệt đối thông thể giết tao được.” Akemi Kawamoto vội vàng nói: “Tuy tao không biết mày đến Nhật Bản với mục đích gì, nhưng tao biết, mày chắc chắn sẽ không vì muốn giết tao mà vượt ngàn dặm xa xôi đi đến đây, cho nên tao tuyệt đối không phải là mục tiêu của mày hướng tới, màu cũng không cần thiết phải giết tao.
Hơn nữa, dù gì tao cũng là ‘Vua ám sát” của Nhật Bản, ở Nhật Bản thế lực của tao lại không hề nhỏ, dưới trướng còn có không ít người tinh thông thuật ám sát, nếu mày thật sự giết tao, thủ hạ của tao nhất định sẽ tìm mày báo thù, cho dù là mày có không sợ, nhưng những người thân của mày nhất định sẽ không thế tránh liên lụy.
Mày đã muốn giết tao, tao nhất định sẽ phải chết, nhưng mặt khác, nếu mày lần này tha chết cho tao, tao nguyện ý cùng mày hợp tác, tao sẽ ở Nhật Bản tương trợ cho mày, chúng ta đều vui vẻ, mày cảm thấy thế nào?”
Trần Gia Bảo vỗ tay tán thưởng, cười nói: “Không hổ danh cường giả đứng thứ ba Nhật Bản, cho dù có đang cầu xin sự thương xót cũng lập luận rõ ràng, thật khâm phục khâm phục, nhưng đáng tiếc, chỉ với bằng đấy lý do vẫn không đủ thuyết phục tao.
Theo như lời người ta nói, nếu ngay cả thủ hạ của mày đến ám sát đều có thể gây bất lợi to lớn cho tao, vậy nếu mày tự mình tới Việt Nam ám sát tao như lời mày nói, chẳng phải tao sẽ không bao giờ được bình yên nữa sao?”