Sầm Đông Khúc để điện thoại xuống, cười đắc thắng: “Chỉ cần bọn họ còn ở thành phố Văn Lan, bọn họ sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi. Tôi sẽ gọi bốn vị cường giả tông sư trong gia tộc đi xử lý bọn họ, chặt đứt hai tay của nó để trả thù cho hai người. Hai người ở đây dưỡng thương hay cùng đi?”
“Đương nhiên là cùng đi rồi!”
Lư Bảo Quốc và Xà Văn Tĩnh đồng thanh nói, hai người họ chẳng qua cũng chỉ bị gãy tay phải thôi, nếu đã băng bó xong thì đối với những võ giả như họ mà nói, vết thương nhỏ này vẫn có thể chịu đựng được.
“Vậy thì đi thôi!”
Sầm Đông Khúc vung tay lên, dẫn đầu đi ra khỏi phòng bệnh.
Phương Hàn Diệc nghĩ ngợi, anh ta rất hiếu kỳ với vị tông sư em trai của Vũ Nhược Uyên, liền đi theo.
Tại khách sạn Tân Hồ, Trần Gia Bảo và hai người còn lại sau khi ăn cơm xong thì Thu Vũ Liên liền về phòng nghỉ ngơi trước.
Trần Gia Bảo và Vũ Nhược Uyên đến trước cửa sổ tầng hai, nhìn qua khung cửa sổ sát đất khổng lồ, nhìn ra xa xăm bên ngoài, mơ hồ nhìn mặt nước hồ.
“Lưu Ly đâu?” Vũ Nhược Uyên tò mò hỏi: “Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, nếu không có Lưu Ly, anh nhất định sẽ nguy hiểm trùng trùng ở thành phố Văn Lan.”
Trần Gia Bảo cũng muốn biết tung tích của Lưu Ly, nhưng Lưu Ly khác với những người phụ nữ khác, tu vi cao, hiểu biết sâu rộng, hơn nữa rất có chính kiến, Trần Gia Bảo của bây giờ còn xa mới nắm trong tay được, tất nhiên cũng không biết tung tích của Lưu Ly.
“Đến lúc thích hợp, Lưu Ly sẽ xuất hiện thôi.” Trần Gia Bảo không nói rõ ràng, chỉ tự tin nói: “Dù cho không có Lưu Ly, hoặc không có cách nào đánh bại nhà họ Sẩm, thì chúng ta cũng sẽ không thua.”
“Anh lấy gì ra mà tự tin được vậy? Tôi rất muốn biết đấy.” Vũ Nhược Uyên lắc đầu nói: “Tôi biết rất rõ thực lực của nhà họ Sẩm. Cho dù anh có giỏi cỡ nào thì cũng còn xa mới là đối thủ của nhà họ Sầm. Những gì anh vừa nói đối với tôi không khác gì chém gió cả.”
“Tôi tự tin vì tôi có thực lực, mà thực lực của tôi thì không chỉ có mỗi võ nghệ.”
Lời của Trần Gia Bảo có chút không chắc chắn, Vũ Nhược Uyên sững sờ, sau đó thì phản ứng lại, cười nói: “Nếu nói vậy thì chúng ta giống nhau rồi, tôi có dự cảm, nếu không nắm bắt thời cơ giết anh, sau này tôi nhất định sẽ phải hối hận.”
“Thật đáng tiếc, cô không giết nổi tôi đâu.” Trần Gia Bảo cười tự tin, quay người đi về phòng của mình.
Đôi mắt Vũ Nhược Uyên lấp lánh nhìn bóng lưng Trần Gia Bảo rời đi.
Trần Gia Bảo đi tới cuối hành lang, đẩy cửa bước vào phòng, liền nghe thấy trong nhà vệ sinh có tiếng nước chảy ào ào. Thông qua lớp kính mờ có thể nhìn thấy bóng người mờ mờ đang tắm, hương thơm tỏa ra vô cùng quyến rũ.
Bầu không khí mập mờ màu hồng dâng lên trong phòng.
“Lần trước ở nhà họ Văn đã tha cho Thu Vũ Liên một lần, lần này chẳng có lý do gì phải tha cho cô ta nữa cả.”
Trần Gia Bảo ngồi trên chiếc giường mềm mại, trong lòng mong đợi.
Không lâu sau, “Cạch” một tiếng, Thu Vũ Liên tắm xong, quấn chiếc khăn bông màu hồng phấn, từ nhà tắm bước ra ngoài, mái tóc dài ướt nhẹp xõa ra sau lưng, vô cùng quyến rũ.
Nhìn thấy Trần Gia Baỏ, Thu Vũ Liên mặt đỏ ửng lên, thoải mái đi tới trước mặt Trần Gia Bảo, ngại ngùng nói: “Gia Bảo, tối nay em là của anh.”
Lời vừa nói ra, đến cô ta còn cảm thấy bất ngờ vì quá sến súa.
Trần Gia Bảo đưa tay nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Thu Vũ Liên, kéo nhẹ, Thu Vũ Liên đã nằm gọn trong lòng Trần Gia Bảo, hai đôi môi dán chặt vào nhau.
Bầu không khí trong phòng bỗng chốc nóng lên.