Mục lục
Cực Phẩm Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 585


“Hội trưởng Đông, tình huống này rõ ràng là đã trái với quy định cuộc thi, lẽ nào ông không định quản, cứ để Trần Gia Bảo làm bậy như vậy sao?”


Đoạn Hạo tức giận đùng đùng đi tới khu giám khảo, lớn tiếng chất vấn Lục Chí Đông.


Bây giờ tình thế rất rõ ràng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì người được điểm cao nhất của trận đấu thứ hai này chắc chắn là Trần Gia Bảo chứ không ai khác.


Đoạn Hạo tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra!


Lục Chí Đông nhẹ chau mày, nói thế nào thì ông ta cũng là tiền bối trong giới đông y, nên rất không thích loại chất vấn không lễ phép thế này của Đoạn Hạo.


Nhưng ngoài mặt Lục Chí Đông vẫn tỏ ra như thường, thậm chí khóe miệng còn hơi nhếch lên ý cười, ông ta vặn nắp bình giữ nhiệt uống một ngụm nước cẩu kỷ, cười ha ha nói: “Lời này của cậu không đúng rồi, trong quy tắc của trận đấu thứ hai không hề có quy định không cho phép người bệnh đi khám cùng một vị bác sĩ, phải biết rằng loại tình huống này cũng là chuyện về sau khi các cậu hành nghề y thường gặp phải, chúng ta hành nghề chủ yếu dựa vào danh tiếng, ai có danh tiếng tốt, thì bệnh nhân đến tìm người đó sẽ càng nhiều, đây là một loại tình huống rất thực tế. Trần Gia Bảo có y thuật cao siêu, có được sự tin tưởng của phần lớn người bệnh, đây là chứng minh đối với y thuật của cậu ấy, cậu có tin nếu như tôi cưỡng chế bảo người bệnh đi tìm bác sĩ khác để khám, thì họ nhất định sẽ không chịu mà thậm chí còn sẽ dẫn đến xung đột không, vậy nên, so với việc oán hận Gia Bảo phá hoại quy tắc, thì không bằng cố gắng đề cao y thuật của mình, khiến danh tiếng của mình nổi lên, có được sự tin tưởng của người bệnh, đây mới là kế sách lâu dài.”


Lời này của Lục Chí Đông rất là đúng lý hợp tình nhưng khi Đoạn Hạo nghe vào thì lại thành Lục Chí Đông đang châm chọc y thuật của mình không bằng Trần Gia Bảo, cực kỳ chói tai!


Hừ!


Đoạn Hạo lành lùng hừ một tiếng, phất tay áo xoay người liền đi.


Trong sân, trận đấu vẫn đang tiếp tục.


Chỉ trong thời gian ngắn, Trần Gia Bảo đã chữa trị cho hơn phân nửa người bệnh, tốc độ cực nhanh, thật đúng là khiến người ta chắc lười hít hà.


Thậm chí ngay cả các lão tiền bối trong giới đông y như Lục Chí Đông và Lữ Tùng Bách thì trong lòng cũng tràn đầy kinh ngạc, tự nghĩ nếu như bọn họ đổi chỗ với Trần Gia Bảo, cho dù có thể trăm phần trăm chữa hết cho người bệnh nhưng về mặc tốc độ thì tuyệt đối kém hơn Trần Gia Bảo rất nhiều.


“Người tiếp theo.”


Trần Gia Bảo vừa chữa xong cho một người già bị bệnh mất ngủ, đột nhiên ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạo: “Thì ra là anh.”


Lúc này, người đứng trước mặt Trần Gia Bảo chính là người đàn ông râu quai nón trước đó đã từ chối và khinh bỉ anh.


“Hì hì là tôi, là tôi.” Râu quai nón xoa hai bàn tay, cười lúng túng nói: “Trước đó là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, không biết tiểu thần y có y thật cao minh, có chỗ đắc tội xin tiểu thần y đừng để ý, cậu xem, tôi cũng xin lỗi rồi, bây giờ có phải có thể chữa bệnh cho tôi được chưa?”


Trần Gia Bảo cười cười, còn chưa đợi râu quai nón vui mừng liền lắc đầu nói: “Tôi từ chối.”


“Hả, khoan đã, tôi đã xin lỗi rồi, bác sĩ mấy người chẳng phải đều nên chữa bệnh cứu người sao?” Râu quai nón vội vàng nói.


“Anh nói không sai.” Trần Gia Bảo đang cười, nhưng nụ cười mang lại mang đầy ý châm chọc, nói: “Nhưng cơ hội Trần Gia Bảo tôi cho, vĩnh viễn đều chỉ có một lần, trước đó cơ hội đặt trước mặt anh, anh lại không biết trân trọng, bây giờ lại quay lại bảo tôi xem bệnh cho anh, anh tưởng rằng, cơ hội mà Trần Gia Bảo tôi cho giống như cải trắng ngoài chợ, mua một tặng một sao?”


Khuôn mặt râu quai nón tràn đầy xấu hổ, còn định nói gì đó thì Trần Gia Bảo đã không nhìn anh ta nữa, chỉ nhàn nhạt nói: “Người tiếp theo.”


Sắc mặt râu quai nón thay đổi, vẫn còn định đeo bám thêm lát nữa, đột nhiên Ngô Thanh Bình và Nguyễn Mạnh đứng ra, dữ tợn mà nhìn râu quai nón, lại thêm phía sau anh ta còn có mấy chục bệnh nhân mang ánh mắt phẫn nộ nhìn mình, râu quai nón chột dạ đành ảm đạm rời khỏi đội ngũ.


Ở nơi không xa, Hứa Mỹ Hòa nhìn thấy một màn này liền thở dài nói: “Trần Gia Bảo, anh thật đúng là một người cao ngạo từ tận trong xương mà.”


Không bao lâu, tất cả bệnh nhân đều được chữa trị xong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK