Vũ Nhược Uyên khiếp sợ, một cường giả Truyền Kỳ trung kỳ khi trở nên thật sự điên cuồng sẽ đáng sợ đến nhường nào?
“Tôi không tin cậu vẫn chưa chết!” Tô Thiên Vũ đỏ mắt, thừa dịp Trần Gia Bảo ngã về phía sau bước tới, nắm lấy cổ tay anh rồi đột ngột kéo về phía sau.
Trần Gia Bảo lực bất tòng tâm, cả người lại bay về phía Tô Thiên Vũ. Thời khắc cấp bách, anh vội điều động Trảm Nhân Kiếm đâm về phía Tô Thiên Vũ nhằm rút ngắn thời gian.
Tô Thiên Vũ phi một cước nặng nề đá Trần Gia Bảo bay một đoạn xa, mà bả vai trái của ông ta cũng bị Trảm Nhân Kiếm xuyên qua để lại một vệt máu. Ông ta thở hổn hển, gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo bị đá văng giữa không trung, lại phun ra một ngụm máu tươi rồi nặng nề rơi xuống sông Thiên Lan đằng xa. Cả người anh bị nước sông cuốn lấy không một dấu tích.
Vũ Nhược Uyên và Phương Hàn Diệc kinh hãi không thôi, liếc nhìn nhau, có lẽ nào Trần Gia Bảo đã chết sao?
“Tôi đã dùng toàn lực vào một cước này, ngay cả xe tăng bọc thép còn chịu không nổi, Trần Gia Bảo chắc chắn sẽ chết!” Tô Thiên Vũ cười lạnh một tiếng, nhìn thương thế trên người mình, trong màn mưa càng thêm vẻ dữ tợn. Ông ta nhíu mày, nói: “Chỉ là tu vi Bán bước Truyền kỳ mà có thể làm tôi bị thương thế này, Trần Gia Bảo, mặc dù cậu chết vẫn để lại vinh quang, đáng để Tô Thiên Vũ tôi nhớ kỹ cả đời.”
“Ai nói tôi đã chết?”
Đột nhiên sông Thiên Lan truyền đến một tiếng nổ “ầm”, nước sông dâng cao mấy mét, hòa cùng nước mưa rơi xuống. Trần Gia Bảo rẽ nước nhảy lên, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, đối diện với Tô Thiên Vũ.
Vũ Nhược Uyên và Phương Hàn Diệc vội vàng mở to mắt, chỉ thấy Trần Gia Bảo cả người ướt sũng, sắc mặt có chút tái nhợt. Tuy khí tức có chút yếu hơn ông ta vài phần so với trước đó nhưng dáng người lại đứng thẳng tắp. Như này làm gì có bộ dạng của một kẻ sắp chết?
Phương Hàn Diệc nhẹ nhõm thở hắt một hơi, ngộ nhỡ Trần Gia Bảo chết thì anh ta cũng sẽ bị chôn cùng mất.
Trong màn mưa, Tô Thiên Vũ kinh ngạc không dứt, thậm chí ông ta còn quên luôn đau đớn trên người, kinh hãi nói: “Cậu không chết ư… làm sao có thể?”
“Cái ông cho rằng không có khả năng, nay đã thành hiện thực.” Trần Gia Bảo nghiêm nghị nói: “Mà cái chết của ông, rất có thể sẽ trở thành hiện thực tiếp theo.”
Trên thực tế, cho dù Trần Gia Bảo dùng Vô Cực Quyền thì với sự toàn lực công kích của Tô Thiên Vũ vẫn có thể khiến cho anh chịu một vết thương không nhỏ. Thậm chí hiện giờ anh vẫn có thể cảm nhận được cả người đau nhức, chỉ là Trần Gia Bảo không thèm chú ý tới, chỉ còn lại một đôi mắt sáng ngời, ý chí chiến đấu càng thêm tăng cao!
Tô Thiên Vũ xây xẩm mặt mày, khóe mắt co giật liên hồi. Ông ta liều mạng mang thương tích đầy người, vậy mà vẫn không thể giết chết Trần Gia Bảo, quả là người ngoan cường nhất mà ông ta từng gặp.
Nội tâm ông ta mơ hồ xuất hiện một dự cảm không lành, giống như… giống như ông ta sẽ thật sự bỏ mạng dưới tay Trần Gia Bảo vậy.
“Tôi đã nói rồi, ba chiêu sẽ chặt đứt con đường sống của ông. Vừa rồi là chiêu đầu tiên, ông còn hai chiêu nữa.” Trần Gia Bảo dứt lời, lại chủ động ra tay, hoàn toàn không để ý tới thương thế trong cơ thể. Tầm tay lại xuất ra Trảm Nhân Kiếm phi tới.
Trảm Nhân Kiếm thoát khỏi vỏ, xé gió lao tới Tô Thiên Vũ, uy phong lẫm liệt.
Tô Thiên Vũ hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ đè xuống nội tâm bất an. Sát khí trong mắt ông ta hiện lên, trong tay cũng bổ xuống một thanh Đao Cương, cứng rắn ngăn cản Trảm Nhân Kiếm.