Lưu Vũ Tình ánh mắt lộ ra vẻ xấu hổ, “Ừm” một tiếng, ngoan ngoãn đi ra sau.
Bùi Tuệ Lâm cũng không thèm lên tiếng cắt lời.
Kinh Lập Thành chưa bao giờ trông thấy dáng vẻ Lưu Vũ Tình ngoan ngoãn và e thẹn như vậy? Bây giờ nội tâm anh ta càng ghen tị hơn nữa, hận không thể đem Trần Gia Bảo chia thành tám phần ngay lập tức!
Trần Gia Bảo tiến lên hai bước, nói: “Không ai có thể nợ tiền cược của Trần Gia Bảo tôi được, mà anh không chỉ vi phạm đặt quy ước, mà còn đến tìm tôi trả thù, xem ra, anh có sức mạnh đáng kể đấy.”
Sắc mặt Kinh Lập Thành khẽ thay đổi, sau đó cười tự đắc, nói: “Tiền cược là cái thá gì? Từ xưa đến nay, chỉ có kẻ mạnh mới có thể làm ra quy tắc, còn kẻ yếu chỉ có thể tuân theo quy tắc, mà anh Trần Gia Bảo, hôm nay phải chết ở đây, còn đáng thương hơn cả kẻ yếu, hà cớ gì tôi phải giữ một cuộc giao ước của một kẻ đã chết chứ? ”
Lưu Vũ Tình chế nhạo nói: “Đúng là vô liêm sỉ!”
“Chỉ cần có thể giành được em, dù có vô liêm sỉ gấp mười lần cũng không sao cả?” Kinh Lập Thành nhìn Lưu Vũ Tình, trong mắt lóe lên cuồng nhiệt!
“Anh đừng hòng!” Lưu Vũ Tình nắm đôi bàn tay nhỏ bé trắng như ngọc, bả vai bắt đầu run lên tức giận.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo quay lại cười với cô, lộ ra ánh mắt yên tâm, nói: “Ở đây cứ giao cho tôi. Nếu có người vi phạm giao ước, tôi nhất định sẽ khiến anh ta phải hối hận, mà tôi bảo đảm, sau ngày hôm nay, Kinh Lập Thành sẽ không có cách nào xuất hiện ở trước mặt cô đâu. ”
Nội dung lời nói của Trần Gia Bảo, tự mình lại nghĩ ngợi, mà cũng không biết đó có phải là vẻ đẹp nằm trong ánh mắt của kẻ si tình hay không, nhưng Lưu Vũ Tình chỉ cảm thấy nụ cười của Trần Gia Bảo rất tỏa nắng, tươi sáng, tâm trạng của cô cũng yên tâm phần nào, đồng thời trong lòng như có chút ngọt ngào, khẽ gật đầu: “Ừ” một tiếng.
Bùi Tuệ Lâm liếc mắt, rất rõ ràng, khi Trần Gia Bảo nói điều này, đã ra tay sát hại với Kinh Lập Thành, nhưng Vũ Tình thậm chí còn không nghe thấy, chẳng lẽ ở trước mặt người mình thích, chỉ số IQ của con gái lại tự động trở về con số 0 sao?
Vẻ mặt của Kinh Lập Thành chìm xuống, lạnh lùng nói: “Chỉ sợ rằng từ ngày mai người không được gặp lại Vũ Tình, là Trần Gia Bảo anh mới đúng.”
Trần Gia Bảo quay đầu lại, tự tin cười nói: “Anh đến sớm như vậy là để tìm tôi báo thù, quả là có chút nằm ngoài dự đoán của tôi, mặc dù nhà họ Kinh các anh đứng thứ sáu ở tỉnh Phú Thọ, nhưng anh cũng không thể thắng được Trần Gia Bảo tôi, mà chắc chắn không thể nắm trong tay phần thắng mới đúng, càng huống hồ Chắc chắn hơn nữa, nhà họ Ngụy đồng thời cũng có những cao thủ, đương nhiên nhà họ Kinh của anh không dám hành động một mình, nếu tôi đoán không sai thì anh nên tìm một chỗ dựa vững chắc khác, đó là nhà họ Tang hoặc là nhà họ Bùi? ”
Trần Gia Bảo nói xong, nhìn ba người đàn ông phía sau Kinh Lập Thành, cả ba người đàn ông đều khoảng 50 tuổi trở lên, đều có đôi mắt sáng ngời, hơi thở dài, tuy đứng ở hai nơi khác nhau nhưng đều cho người ta cảm giác bình lặng như núi, không chỉ là cường giả võ lâm, còn có hai cao thủ ở giai đoạn cuối, và một cao thủ ở giai đoạn trung kỳ!
Trần Gia Bảo biết rõ dù là nhà họ Hề đứng thứ hai thì cũng chỉ như có hai vị sư phụ hôm nọ, vì vậy với thực lực hạng sáu của nhà họ Kinh, tuyệt đối không thể cử một đội hình xa xỉ như vậy vào một lúc, khả năng duy nhất đó là Kinh Lập Thành đã tìm được chỗ dựa khác, mà trước mắt rất có thể đã bắt tay với Kinh Lập Thành, chỉ có thể là nhà họ Tang hoặc nhà họ Bùi.
Sau khi nghe Trần Gia Bảo nhắc đến “nhà họ Bùi” Bùi Tuệ Lâm khẽ cau mày, trong lòng tâm phiền ý loạn.
Kinh Lập Thành cười lớn, nói: “Anh Trần không hổ danh người có tiếng ở Hòa Bình, quả nhiên thông minh, không tồi, nói thật với anh, tối hôm qua tôi đã đến nhà họ Tang ở thành phố Vinh, đã thành lập một liên minh với nhà họ Tang, và chủ động từ trong gia tộc phái ra những người mạnh nhất để đối phó với anh, tất cả có hai vụ tông sư hậu kỳ cường giả, và một vị tông sư trung kỳ cường giả, ba đấu một, Trần Gia Bảo, cho dù sức mạnh của anh có mạnh hơn gấp trăm lần, hôm nay anh cũng khó chạy thoát! “