Hạ độc!
Chắc chắn là hạ độc!
Động tác của Bạch Văn tuy rằng bí ẩn, nhưng làm sao có thể giấu được Trần Gia Bảo vị cường giả “nửa bước truyền kỳ”?
Trần Gia Bảo trong lòng cười lạnh, Bạch Văn một mặt muốn cùng anh ngả bài, làm cho Trần Gia Bảo lầm tưởng rằng Bạch Văn muốn sau này mới ra tay đối phó anh, nếu đổi thành những người khác, nhất định lúc này sẽ khinh thường, nhưng mặt khác, Bạch Văn lại thừa dịp vào lúc này, đột nhiên bí mật ngầm hạ độc, quả thực là đê tiện!
Nếu đổi thành người khác, tuyệt đối sẽ một trăm phần trăm trúng chiêu!
Đáng tiếc Trần Gia Bảo sao lại có thể là người bình thường, loại chiêu thức âm hiểm này, Trần Gia Bảo làm sao có thể trúng chiêu? Hơn nữa, cho dù thật sự trúng chiêu, với thể chất bách độc bất xâm của anh, cũng không có biện pháp sinh ra bất kỳ uy hiếp nào đối với anh.
Cho nên, Trần Gia Bảo ngoại trừ cười lạnh, chính là khinh miệt.
Bạch Văn còn tưởng rằng Trần Gia Bảo không phát hiện động tác của mình, trong lòng vô cùng đắc ý .
Anh ta vừa mới bắn độc dược vào trong ly rượu của Trần Gia Bảo, tên loại độc này là “Thiên Quỷ Tán”, vô cùng kịch độc, là thứ trân quý mà nhà họ Bạch bọn họ cất giữ nhiều năm qua, nếu như không kịp thời giải được chất độc mà nói, trong vòng một tháng, người trúng độc sẽ ngũ tạng thối rữa mà chết, mà trên dưới thế gian này, chỉ có nhà họ Bạch bọn họ mới có giải dược!
Có thể nói, chỉ cần Trần Gia Bảo uống ly rượu này, Trần Gia Bảo sống hay chết, tất cả hoàn toàn nằm trong bàn tay của Bạch Văn!
“Chờ Trần Gia Bảo trúng độc, tính mạng của anh ta sẽ bị khống chế trong tay tôi, muốn biết ngày đó anh ta cùng Vũ Liên nói chuyện gì không phải sẽ rất đơn giản sao?”
Nghĩ đến đây, biểu tình của Bạch Văn lập tức hòa hoãn lại, rót cho mình một ly rượu ấm giơ lên, nói: “Nể mặt chúng ta từng cùng nhau đánh bóng, chén rượu này, coi như là rượu tuyệt giao của chúng ta, anh sẽ không không cho tôi chút mặt mũi nào chứ?”
Trần Gia Bảo trong lòng cười lạnh, hành động này của Bạch Văn , chẳng qua là vì dụ dỗ anh uống rượu độc mà thôi, thật sự là khẩu phật tâm xà.
Nhưng mà, với thể chất bách độc bất xâm của anh, sao có thể sợ một ly rượu độc? Hơn nữa sau khi uống rượu độc, trước tiên cho Bạch Văn một chút hy vọng, sau đó làm cho Bạch Văn tuyệt vọng, mới càng có thể làm cho Bạch Văn lưu lại bóng ma cả đời.
Nghĩ đến đây, Trần Gia Bảo lập tức giơ ly rượu lên, nói: “Nếu anh muốn uống một ly rượu này, vậy tôi uống là được, Trần Gia Bảo tôi lại là một người lề mề hay sao?”
“Sảng khoái!” Bạch Văn mừng rỡ quá mức, lập tức ngửa đầu uống vào, thậm chí dưới sự kích động, anh ta còn uống rượu bị sặc một cái.
Bạch Văn lập tức lau đi vết rượu bên miệng, trong lòng đắc ý đến cực điểm, chỉ cần Trần Gia Bảo uống vào, vận mệnh cả đời của Trần Gia Bảo, sẽ hoàn toàn nắm trong tay anh ta, cười nói: “Hiện tại đến lượt anh.”
Trần Gia Bảo giơ ly rượu lên đặt lên môi, mắt thấy sắp uống vào, trong mắt Bạch Văn đã lộ ra ánh mắt hưng phấn đến cực độ!
Đúng lúc này, Trần Gia Bảo đột nhiên bỏ ly rượu xuống.
Bạch Văn sửng sốt: “Anh… Sao anh không uống nữa?”
Trần Gia Bảo ra dáng khẽ thở dài một tiếng, nói: “Tôi chỉ đang cảm thán, rượu này tuy rằng ấm áp, nhưng bên trong ẩn chứa hàn ý, hàn ý so với độc dược còn độc hơn.”