Ngay sau đó, không có động tĩnh gì bên trong cơn lốc xoáy.
Mọi người xung quanh bắt đầu hú hét, bọn họ ở cách đó hơn mười mét, đều có thể cảm giác được gió lốc mạnh mẽ và càn quét cỡ nào, huống chi là ở ngay tâm cơn lốc. Trần Gia Bảo bị cuốn vào trong lốc xoáy, cho dù có là người tu luyện đến mức nào cũng khó tránh khỏi lành ít dữ nhiều!
Hai cô gái như Hồng Yến Nhi và Khương Ngọc càng thêm phần căng thẳng và lo lắng, họ khoanh tay trước ngực, tròn xoe mắt nhìn chằm chằm vào cơn lốc xoáy.
“Thằng nhóc này có vẻ khó khăn rồi.” Sầm Giang Hải nhảy lùi lại, lau mồ hôi trên trán, nói: “Trần Gia Bảo là Bán Bước Truyền Kỳ quái đản nhất mà tôi từng thấy. Hai chúng tôi liên kết với nhau mà cũng xém chút nữa không thể hạ gục được anh ta. Nếu sau này anh ta mà đột phá đến trở thành “Truyền Kỳ cảnh giới” thì cho dù hai chúng ta có hợp sức cũng không thể nào là đối thủ của anh ta đâu. ”
Sầm Bân Vĩ cũng thở phào nhẹ nhõm nói: “Cũng may nó đã bị lốc xoáy bao phủ. Gió ở tâm lốc mạnh đến cỡ nào, lại còn cộng thêm nội lúc của hai chúng ta trên đó nữa, nếu Trần Gia Bảo không bị trầy da tróc vẩy thì cũng khó mà rời khỏi cơn lốc xoáy này được.”
Anh ta vừa dứt lời, đột nhiên, lời nói của Trần Gia Bảo từ trong cơn lốc xoáy vọng ra: “Chỉ là một cơn lốc xoáy, có thể làm gì được tao chứ?”
Khuôn mặt của Sầm Giang Hải và Sầm Bân Vĩ đột nhiên biến sắc, lộ ra biểu cảm khó tin.
Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy trong lốc xoáy có một tia sáng đỏ, có luồng khí bùng nổ một cách khủng khiếp, cơn lốc bị tác động mạnh đến mức gần như bị tan biến, không chống đỡ được nữa.
Mặc dù gió lốc rất mạnh, nhưng Vô Cực Quyền của Trần Gia Bảo thì không chờ đợi, lập tức chuyển hóa sức gió để tăng cường thêm sức mạnh cho Trảm Nhân Kiếm.
Trần Gia Bảo dùng kiếm đánh lên, chĩa Trảm Nhân Kiếm đột ngột phá tan cơn lốc, sau đó kiêu ngạo đi ra ngoài, chỉ thẳng về phía Sầm Giang Hải!
Vẻ mặt của Sầm Giang Hải và Sầm Bân Vĩ càng trở nên khó coi hơn, họ vừa nói rằng Trần Gia Bảo sẽ bị mắc kẹt trong một cơn lốc xoáy thì ngay sau đó Trần Gia Bảo đã lao ra ngoài, đó là một cái tát thẳng vào mặt họ.
“Mẹ kiếp, thằng nhóc này đúng là không dễ xử lý mà!”
Sầm Giang Hải trở nên tức giận, không thể không thốt ra một câu chửi thề, lập tức hướng về phía Trần Gia Bảo và lại tiếp tục chiến đầu với anh ta.
Sầm Bân Vĩ vẫn đứng tại chỗ, không lao lên đánh Trần Gia Bảo ngay mà cau mày nhìn kỹ, đánh giá về màn trình diễn vừa rồi của Trần Gia Bảo. Trần Gia Bảo này đúng là một con gián không thể bị giết. Sau trăm phương ngàn kế cũng không thể hạ được Trần Gia Bảo, nói không chừng đã không thể làm cho Trần Gia Bảo kiệt sức, mà ngược lại còn bị nó làm cho chúng ta muốn kiệt sức mà chết.
Nghĩ đến đây, Sầm Bân Vĩ không khỏi rùng mình, trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực.
Đột nhiên, anh ta nghiến răng, xoay người bước nhanh đến chỗ hai người Vũ Lâm Giang và Vũ Vô Song đang đứng cách đó không xa, nói: “Lão Giang, thực lực và khả năng phục hồi của Trần Gia Bảo quả là ngoài sức tưởng tượng. thật đáng kinh ngạc. Tôi năn nỉ nhà họ Vũ hãy cùng chúng tôi đồng lòng ra tay đối phó với Trần Gia Bảo trước, sau đó chúng ta sẽ cùng chia sẻ Thiên Hành Cửu Châm.”
Vũ Lâm Giang còn chưa lên tiếng, Vũ Vô Song đã lên tiếng trước: “Nói như vậy cũng không đúng đâu nhé. Lúc nãy trước khi ra tay, hai anh đã rất tự tin vào sức mạnh của mình mà, chỉ có thể dựa vào thực lực nhà họ Sầm mới có thể hạ được Trần Gia Bảo, bây giờ sao lại cần sự giúp đỡ của nhà họ Vũ chúng tôi hợp sức chứ?
Hơn nữa, rất rõ ràng lúc nãy Trần Gia Bảo đã lọt vào giữa cơn lốc xoáy, muốn hạ được Trần Gia Bảo tuyệt đối không thể bằng lời nói. Bây giờ mà nhà họ Vũ chúng tôi ra tay, chẳng phải đã cướp công của hai anh rồi sao? Tốt nhất vẫn nên để nhà họ Sầm hai anh hạ Trần Gia Bảo để chúng tôi có dịp mở rộng tầm mắt.”