”Tìm đường chết!”
Ánh mắt Vũ Thanh Ninh khinh miệt, Trần Gia Bảo dám dùng ngón tay chống đỡ đường kiếm của cô ta, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, một giây sau ngón tay Trần Gia Bảo sẽ bị kiếm chặt đứt.
Nhưng mà sự việc phát triển lại lần nữa nằm ngoài dữ liệu của Vũ Thanh Ninh.
Chỉ thấy sau khi ngón tay Trần Gia Bảo chạm vào thanh kiếm, ngón tay của Trần Gia Bảo không những bị chém đứt, ngược lại còn phá vỡ kiếm khí mạnh mẽ, bộc phát một luồng sáng chói lóa.
Kiếm khí sắc bén nháy mắt tiêu tán giữa không trung, điểm tại ngón tay Vũ Thanh Ninh.
Hai người ngón tay chạm nhau, nếu như không biết rõ tình hình, còn tưởng rằng là đôi nam nữ tình cảm ân ái, nhưng thật ra, ẩn chứa trong đó là sát ý!
Vũ Thanh Ninh chỉ cảm thấy ngón tay Trần Gia Bảo truyền tới một cỗ nội kình không thể chống đỡ nổi, nội tức lập tức trì trệ, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt.
”Lui xuống.”
Trần Gia Bảo khẽ quát một tiếng, vận lại nguyên khí, Vũ Thanh Ninh chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, như bị điện giật, bay ra phía sau, rơi trên mặt đất, không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng chảy ra dòng máu đỏ tươi, thuận theo cái cằm trắng noãn của cô ta chảy xuống.
Vừa mới đánh nhau, Vũ Thanh Ninh đã bị nội thương.
Nhưng mà, Trần Gia Bảo không chút chủ quan, bởi vì trong giây phút chạm vào ngón tay của Vũ Thanh ninh, liền có một cỗ nội lực vô cùng mạnh, đánh vào sau lưng anh, nên anh mới lựa chọn đẩy lùi Vũ Thanh Ninh.
Trong rừng cây còn có cường giả, mà bọn họ mạnh hơn nhiều so với Vũ Thanh Ninh.
Dưới ánh trăng, trong rừng cây, một linh hồn hung hãn với sức công phá núi rừng tấn công vào trái tim của Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo xoay người, một kiếm sắc bén mạnh mẽ phóng ra.
Kiếm khí và luồng không khí mạnh va chạm giữa không trung, lúc đó, chỉ nghe thấy một tiếng “sấm xét”, Kiếm khí mạnh mẽ bộc phát, giống như một cơn cuồng phong đang lướt qua, cây cối xung quanh xào xạc, vô số lá cây lần lượt rơi xuống.
Tuy rằng, sau một chút giằng co, kiếm khí của Trần Gia Bảo tan biến trong không khí, tuy sức mạnh của năng lượng công kích đã giảm đi rất nhiều, nhưng nó vẫn tấn công về phía Trần Gia Bảo.
Mặc dù Trần Gia Bảo không bị kinh sợ, đối mặt với luồng không khí mạnh đang đi tới, anh nắm tay phải lại, đánh bay luồng không khí mạnh của đối thủ, sau đó, Trần Gia Bảo cũng buộc phải lùi lại ba bước..
Hiển nhiên, trong cuộc giao chiến này, Trần Gia Bảo lâm vào thế bất lợi, trong lòng thầm ngạc nhiên thực lực của đối phương ít nhất đã đạt tới cảnh giới “Truyền Kỳ sơ kỳ”, núi Vụ Ẩn là một trong ba căn cứ lớn của nhà họ Vũ, quả đúng là Ngọa hổ tàng long!
Đúng lúc này, lợi dụng lúc Trần Gia Bảo bị đẩy lui, Vũ Thanh Ninh đột nhiên nhảy lên, tấn công Trần Gia Bảo từ đằng sau, nhưng cô ta không muốn tấn công anh, nó giống như một lời nhắc nhở hơn. Cú đấm chưa tới mà lực đã tới. Cú đấm mạnh vào tim của Trần Gia Bảo, khiến quần áo của anh xộc xệch hẳn đi. Trần Gia Bảo thân thể trước sau như một không động đậy, nói một tiếng: “Càn rỡ!”
Một lời nói ra, kiếm ý rung trời, chỉ nhìn thấy mấy chục kiếm khí nhỏ ở xung quanh Trần Gia Bảo tỏa ra ngoài không khí, đột ngột bùng nổ!
Sau tác động của năng lượng kiếm, Vũ Thanh Ninh đang bay lên giữa không trung, lại bị đẩy lùi ngược lại gần mười mét, phi ngư phục rực rỡ lúc đầu cũng vì năng lượng kiếm này mà trở nên rách rưới, lộ ra một vùng da trắng mỏng manh, cô ta ho một tiếng, máu tươi trong miệng trào ra, chảy lên cả quần áo, trông rất thảm hại.
“Ôi?” Một giọng nói ngạc nhiên vang lên từ trong rừng, ngạc nhiên vì sức mạnh của Trần Gia Bảo nói: “Vẫn còn trẻ, mà đã có sức mạnh như này, thật đáng kinh ngạc.”