Loại sự thật khó tin như mơ thế này làm Vũ Nhược Uyên cảm thấy mơ mơ hồ hồ không tin nổi, nếu như truyền ra ngoài tuyệt đối sẽ lại lần nữa gây nên sóng to gió lớn.
Có lẽ nhà họ Sầm thật sự sẽ thua thảm bởi Trần Gia Bảo, xem ra cô phải bức bách báo lại chuyện này cho nhà họ Vũ.
Ánh mắt Vũ Nhược Uyên trở nên phức tạp, xem ra trước mắt nhà họ Vũ hợp tác với Trần Gia Bảo mới là lựa chọn tốt nhất.
Cô ta im lặng siết chặt Thất Tinh bảo kiếm trong tay, cất bước đi về phía Trần Gia Bảo.
Cuối cùng, chỉ còn lại mỗi Phương Hàn Diệc xử lý thi thể Tô Thiên Vũ trong mưa.
“Tiếp theo anh định làm gì?” Vũ Nhược Uyên đi về phía chiếc SUV, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ cạnh tài xế, hỏi: “Ý tôi là, sức mạnh nhà họ Sầm đã yếu đi không ít, tiếp theo anh dự định làm gì để đối phó với nhà họ Sầm, nhân lúc này nhanh chóng liên hợp với Lưu Ly thẳng tay diệt trừ?”
“nhà họ Sầm là một đệ nhất đại gia tộc của tỉnh Trung, tình hình trong tộc chắc chắn phức tạp, trước mắt thực lực nhà họ Sầm chưa rõ gốc gác thế nào, tùy tiện động tay động chân, nói không chừng ngược lại mình sẽ chịu thiệt.”
“Cho nên? Anh định làm thế nào?”
Trần Gia Bảo cười thần bí, nói: “Từng có vị vĩ nhân nói rằng, tranh đấu chính là diệt trừ bớt kẻ địch, kết thêm nhiều bạn hữu. Hiện giờ cường giả Truyền Kỳ nhà họ Sầm càng ngày càng ít, sau này tất nhiên chúng ta sẽ kết bạn móc nối quan hệ nhiều hơn.”
“Nhà họ Vũ bọn tôi không hề liên minh với anh, đừng dùng từ “chúng ta”.” Vũ Nhược Uyên trợn mắt, sau đó hiếu kỳ, hỏi: “Anh nhắm đến ai rồi?”
“Bí mật không thể bật mí.” Trần Gia Bảo cười thần bí, đạp chân ga, lái xe hướng về thành phố Văn Lan.
Mặc dù thành phố Văn Lan là địa bàn của nhà họ Sầm, nhưng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Sầm Khiếu Uy nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được Trần Gia Bảo sẽ ung dung tự tại trở về thành phố Văn Lan.
Trên thực tế, hiện giờ nhà họ Sầm đã náo loạn, sứt đầu mẻ trán.
Vì chuyện giải độc Thiên Y Tán cho Sầm Đông Khúc, Xà Thiên Lỗi và những người khác, Sầm Khiếu Uy phải nhanh chóng liên lạc với người của nhà họ Long.
Nhà họ Long lập tức phái một vị lão trung y cấp bậc tông sư, ngồi máy bay đến thành phố Văn Lan ngay trong đêm. Sau khi kiểm tra tình trạng của đám người Sầm Đông Khúc xong, ông trung y trợn mắt, nói: “Gia chủ nhà họ Sầm, Thiên Y Tán trong người cậu Sầm và những người khác, ngoại trừ tính truyền nhiễm tương tự với Thiên Y Tán của nhà họ Long chúng tôi ra thì độc tính hoàn toàn không giống, nhà họ Long chúng tôi bất lực, mong ngài nén bi thương.”
Đầu Sầm Khiếu Uy ong lên, hy vọng cuối cùng cũng vỡ tan, nhìn giống như đã già đi rất nhiều tuổi, đau khổ giải bày: “Đã làm phiền ngài Long vất vả chuyến này.”
Phía nhà họ Xà, Xà Dược Quang cũng trợn mắt, đến cả nhà họ Long mà còn bó tay, vậy chẳng phải không cứu nổi Xà Thiên Lỗi hay sao?
Vị tông sư nhà họ Long lắc đầu thở dài, ra ngoài, đi đến một căn phòng khác xem thử tình trạng của Long Trạch Hạo.
Trong căn phòng chỉ còn lại mỗi Sầm Khiếu Uy, Xà Dược Quang và Sầm Đông Khúc, Xà Chiến Thiên trúng độc hôn mê sâu.
Sầm Khiếu Uy nhìn Sầm Đông Khúc nằm trên giường, vừa đau lòng vừa tức giận, nói: “Nhà họ Sầm tôi và Trần Gia Bảo không đội trời chung, chờ sau khi ngài Tô Thiên Vũ đến, tôi sẽ nắm bắt thời cơ đối phó Trần Gia Bảo, báo thù cho Trường Đông!”
Xà Dược Quang xem như đã nghe hiểu, Sầm Khiếu Uy đã chấp nhận trước kết quả Xà Thiên Lỗi phát độc mà chết đi, mặt buồn rầu, nói: “Mong là ngài Tô Thiên Vũ có thể tới sớm một chút, với thực lực của ngài Tô, cộng thêm chúng ta, tuyệt đối có thể diệt trừ Trần Gia Bảo.”