Đám con nhà giàu xung quanh nhìn thấy Hoàng Minh Diệu bỏ đi, thấy không có người cầm đầu nên cả bọn cũng vội vàng đi theo. Tất cả đều sợ ở đây thêm một lát nữa sẽ bị Trần Gia Bảo và Đoạn Khánh Tân trút giận. Dù sao đến cậu chủ của nhà họ Hoàng còn phải xin lỗi thì đám con nhà giàu bọn chúng có đáng gì chứ?
Vườn hoa ban nãy còn rất náo nhiệt bỗng nhiên chỉ còn lại bốn người Trần Gia Bảo, Liễu Ngọc Phi, Đoạn Khánh Tân và Diệp Kính.
Đoạn Khánh Tân lại quay người nhìn về phía Trần Gia Bảo, khuôn mặt đang từ tối sầm bỗng trở lại bình thường, khóe mắt vui vẻ, khóe môi nhoẻn nụ cười, lại là một giáo sư triết học xinh đẹp ngọt ngào, không còn vẻ lạnh lùng nghiêm nghị khi đối mặt với Hoàng Minh Diệu ban nãy.
“Chào tiền bối Diệp.” Trần Gia Bảo cung kính đưa tay đến trước mặt Diệp Kính.
Diệp Kính có ấn tượng tốt với Trần Gia Bảo nên cười vui vẻ: “Thằng nhóc này đúng là không chịu an phận, mới đến Phú Thọ chưa được bao lâu mà đã làm mưa làm gió ở đây rồi.”
Trần Gia Bảo nhún vai cười: “Không phải là tôi không an phận mà là tỉnh Phú Thọ này quá nhỏ, tôi lấy không kìm được lấy ra chơi thử thôi.”
Diệp Kính ngây người ra một lát rồi ha ha cười lớn: “Thằng nhóc này đúng là vẫn cao ngạo như trước, tốt, tốt lắm, tôi thích.”
Liễu Ngọc Phi cũng cười theo, trong ánh mắt đều là tình cảm dành cho Trần Gia Bảo.
“Diệp tiền bối quá khen rồi.” Trần Gia Bảo nhìn sang Đoạn Khánh Tân. Càng nhìn anh càng thấy cô xinh đẹp động lòng người, Trần Gia Bảo cười rồi nói: “Lần này phải cảm ơn em.”
Đoạn Khánh Tân lắc đầu nói: “Anh không cần phải khách sáo. Hơn nữa em cũng biết kể cả không có em thì Hoàng Minh Diệu cũng bị anh đè bẹp. Đúng rồi, em chỉ bắt anh ta xin lỗi rồi cho anh ta đi, anh không trách em tự quyết mà không hỏi ý anh chứ?”
“Đương nhiên là không rồi.” Trần Gia Bảo cười: “Hoàng Minh Diệu cũng chỉ là một con kiến, cho dù để yên cho anh ta đi cũng không có ảnh hưởng gì cả. Hơn nữa anh cũng biết em đang suy nghĩ lo lắng. Em lo lắng ra tay quá mạnh với HTV rồi nhà họ Hoàng sẽ ghi hận trong lòng và báo thù anh đúng không?”
Hai mắt Đoạn Khánh Tân sáng lên vì Trần Gia Bảo nói đúng suy nghĩ trong lòng cô. Trong lòng cô có cảm thấy nhất định hai người tâm linh tương thông. Mặt cô hồng lên: “Anh có thể nghĩ được như vậy thì em cũng thấy rất vui.”
Bầu không khí trở nên khó nói, giữa hai người và cả không khí xung quanh hình như đều biến thành màu hồng.
Liễu Ngọc Phi bĩu môi, trong lòng ghen tị. Cô khoác tay TGN thân mật rồi cười nói: “Cô Đoạn đường xa tới Phú Thọ để giúp đỡ Trần Gia Bảo, tôi thay mặt anh ấy cảm ơn cô.”
Liễu Ngọc Phi đang thị uy.
Ba người phụ nữ có thể tạo ra một vở kịch còn hai người phụ nữ lại tạo ra một trận chiến tranh.
Trần Gia Bảo thầm cười khổ một tiếng trong lòng.
Đoạn Khánh Tân vô cùng kinh ngạc, đánh giá Liễu Ngọc Phi từ trên xuống dưới rồi mỉm cười, nói: “Lúc còn ở tỉnh Hòa Bình, tôi vẫn còn nhớ cô Liễu rất có thành kiến với Trần Gia Bảo, hoàn toàn là cảm giác muốn chém muốn giết. Sao mới tới tỉnh Phú Thọ mà hai người đã thân thiết với nhau như vậy?”
Khuôn mặt Liễu Ngọc Phi hơi đỏ lên, sau đó cô ngẩng cao đầu, cười nói: “Đánh là thương, mắng là yêu. Lúc ở Hòa Bình, tôi và Trần Gia Bảo cũng là tình trong như đã mặt ngoài còn e, đánh nhau như vậy cũng là các chúng tôi thể hiện tình yêu. Cô Đoạn là người ngoài cuộc, không hiểu được cách tôi và Trần Gia Bảo sống chung với nhau cũng là điều bình thường.
Ba chữ “người ngoài cuộc” khiến Đoạn Khánh Tân vô cùng khó chịu, nhưng cô vẫn nở nụ cười ngọt ngào. Những gì cô nói còn đem theo cả sự châm chọc: “Ở Hòa Bình hai người đã tình trong như đã mặt ngoài còn e sao? Nhưng theo như những gì tôi biết thì lúc Gia Bảo ở Hòa Bình, anh ấy đã có bạn gái rồi. Cô gái xinh đẹp nhất trong trường tôi Đoạn Thi Dương có tình cảm rất tốt với Trần Gia Bảo. Còn có cả Hà Kim Hương ở trường tôi cũng thường xuyên hỏi thăm tôi tin tức của anh ấy. Không phải cô nhân cơ hội cùng anh ấy đi tới Phú Thọ để đập chậu cướp hoa của mấy cô gái trường tôi đấy chứ? Nếu vậy thì người làm cô như tôi không thể chấp nhận được rồi.”