Trên đài, Vũ Hoàng Việt thiếu chút nữa đã rớt cằm xuống, anh ta nói: “Cốt truyện sao lại phát triển như vậy rồi, em hoàn toàn không hiểu gì cả, rõ ràng chỉ mới hoàn thành xong hai bài thi, ông Giang không loại cậu ta đi thôi đã không nói…nhưng sao lại…tiếp đãi cậu ta tốt như vậy chứ?”
“Thật sự rất khiến người khác ngạc nhiên, có lẽ, câu trả lời thật sự đang nằm ở hai bài thi kia.” Vũ Thanh Ninh cũng ngạc nhiên không thôi, ngay sau đó, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
Không chỉ có Vũ Thanh Ninh cùng Vũ Hoàng Việt, ngay cả hai lão già Vũ Nhật Minh và Vũ Hoài Nam ở hàng ghế đầu cũng đã được mở mang tầm mắt.
“Người có thể khiến cho ông Giang coi trọng, nhất định không phải người tầm thường, Nhật Minh, ông có chắc chàng trai này không phải là người trong Ẩn Sơn Vũ của ông chứ?” Vũ Hoài Nam ngạc nhiên hỏi.
Ngoài ra, hai hệ dòng dõi người nắm quyền nhà họ Vũ cũng quay sang nhìn Vũ Nhật Minh, họ lộ ra vẻ dò hỏi.
Vũ Nhật Minh lắc đầu cười khổ, ông ta đáp: “Các vị đừng nhìn tôi, cậu ấy chính xác không phải là người của Ẩn Sơn Vũ chúng tôi đâu, cậu ấy hẳn là xuất thân từ gia đình xã hội bình thường, chẳng qua đến để dự thi, tình cờ thay y thuật cao siêu, bởi thế nên mới khiến cho ông Giang coi trọng chăng?”
“Chỉ mỗi y thuật cao siêu mà đã khiến cho ông Giang coi trọng ư? Tôi không tin, phải hiểu rằng, ngay đến cả trình độ y học của Vũ Thịnh Tài nhà chúng tôi, khi ở trước mặt ông Giang vẫn phải có thái độ kính cẩn, tôn trọng, nhưng hiện tại, ông Giang không chỉ bắt tay với cậu ta, còn cho phép cậu ta ngồi bên cạnh trò chuyện, kiểu đối đãi này cao hơn cả Vũ Thịnh Tài, chẳng lẽ, y thuật của cậu ta còn hơn cả Vũ Thịnh Tài?” Vũ Hoài Nam vô cùng ngạc nhiên, thậm chí ông ta còn có chút khó tin.
Vũ Nhật Minh theo bản năng mà lắc đầu, sau đó đáp: “Nếu nói y thuật của cậu ta cao hơn cả Thịnh Tài thì có chút làm quá, nhưng chắc chắn, trên người cậu ta hẳn phải có điểm nào đó rất độc đáo, thế nên mới có thể khiến cho ông Giang coi trọng.”
Sau khi nói xong, Vũ Nhật Minh từ xa mà chăm chú quan sát Trần Gia Bảo, trong lòng lại đang suy nghĩ, rất hiển nhiên, ở Trần Gia Bảo chắc chắn phải có điểm gì đó nổi bật, nếu có thể khiến cho Trần Gia Bảo gia nhập vào Ẩn Sơn Vũ gia, có lẽ đối với Ẩn Sơn Vũ gia mà nói, không chừng sẽ trở thành trợ thủ đắc lực, giúp ích không hề nhỏ.
“Đương nhiên, tất cả đều phải đợi cho đến khi Đông y đại tái kết thúc rồi mới nhìn đến kết quả cụ thể của cậu ta được.”
Vũ Nhật Minh âm thầm quyết định chủ ý.
Chưa kể đến trong khu vực trọng tài, sau khi Trần Gia Bảo ngồi xuống, Vũ Hưng nhấc chân định rời đi, bất chợt phát hiện rằng, Vũ Lâm Khánh không hề đuổi anh ta đi, anh ta đảo mắt đứng yên một chỗ, nhìn vào bài thi trong tay Vũ Lâm Khánh, ngay lập tức sững sờ.
Chỉ thấy rằng đề thứ nhất là một câu hỏi thực tế, nhưng chứng bệnh lại vô cùng quái dị, quả thực là rất hiếm thấy, Vũ Hưng đã sống lâu như vậy mà vẫn chưa từng thấy qua, ngay đến cả trường hợp và phương pháp điều trị được ghi trên giấy thi, anh ta cũng chưa từng được nghe qua.
“Đây không lẽ là bài thi của Trần Gia Bảo sao? Ngay đến cả căn bệnh quái đản như vậy mà cậu ta cũng có thể giải quyết được, kỹ năng y thuật đúng thật tuyệt vời.”
Trong lòng Vũ Hưng khiếp sợ, tiếp theo đó, anh ta tiếp tục nhìn đến đề thứ hai, đột nhiên, giữa mày gắt gao nhíu lại, nếu anh ta nhớ không lầm, vào hai năm trước, một vị thiếu niên đến từ Yến Kinh Liễu gia đã từng đến đây để hỏi khám bệnh, nhưng đáng quan tâm ở đây chính là, chứng bệnh ấy giống hệt như trên giấy thi, đáng tiếc thay khi ấy, trên dưới của Ẩn Sơn Vũ nhiều người như vậy, bao gồm cả gia chủ cùng ông Giang, nhưng tất cả bọn họ đều thất kinh, thật không thể ngờ rằng, nó sẽ lại xuất hiện trên bài thi.
“Thật chóng mặt, độ khó của bài thi này đột phá xuyên thấu cả bầu trời, phỏng chừng, tất cả người của Ẩn Sơn Vũ đều sẽ không trả lời được, nhưng Trần Gia Bảo chẳng những viết được đáp án, mà còn thấy cả nụ cười của ông Giang, điều này chứng tỏ, đáp án của Trần Gia Bảo là đúng, chả trách, ông Giang lại coi trọng cậu ta như vậy, Trần Gia Bảo chính xác là một vị thần y.”