Trong đám người, Ngô Thanh, Hoàng Chí Huy cũng rung động vô cùng. Lúc trước bọn họ cho rằng Trần Gia Bảo trúng “Huyền Âm mặc tràng đan”, còn định nhân cơ hội vơ vét, cướp đoạt tài sản của Trần Gia Bảo, ai biết quay đi quay lại người này lại hoàn toàn không sợ độc, càng không trúng “Huyền Âm mặc tràng đan”.
Hoàng Chí Huy kinh hãi nói: “Cậu Ngô, may quá… may mà chúng ta chưa đi tìm Trần Gia Bảo đánh cướp, bằng không chắc chắn… sẽ chết rất thảm…”
Ngô Thanh không nói chuyện, chỉ là không nhịn được mà nuốt ực một ngụm nước bọt, đáy lòng đều là nghĩ mà sợ.
Giữa sân, Vũ Nhược Uyên cũng chấn động, Quỷ Y Môn am hiểu nhất là dùng độc, mà Trần Gia Bảo lại bách độc bất xâm, như thế tương đương với Trần Gia Bảo trời sinh chính là khắc tinh của Quỷ Y Môn bọn họ?
Cô ta nắm chặt chuôi kiếm, lạnh lùng thốt lên: “Nếu tiếp tục lưu anh trên đời này chính là uy hiếp lớn nhất của Quỷ Y Môn. Hôm nay là ngày anh phải chết!”
Dứt lời, cổ tay cô ta vung lên, “Thất tinh kiếm” chém ra một luồng kiếm quang, bắn thẳng về phía Trần Gia Bảo.
Cùng lúc đó, ba người Vũ Lâm Giang liếc lẫn nhau, đồng loạt tấn công về phía Trần Gia Bảo, hơn nữa theo sau mà đến trước, nội kình cường đại vượt qua kiếm khí của Vũ Nhược Uyên ép sát về phía Trần Gia Bảo.
Chiến đấu kịch liệt đã vào hồi kết!
Trần Gia Bảo không dám chậm trễ, lập tức thi triển Trảm Nhân Kiếm phân biệt tấn công ba người Vũ Vô Song.
Còn kiếm khí của Vũ Nhược Uyên đã ép sát đến trước người Trần Gia Bảo, anh đang rơi vào trạng thái vừa phát lực không thể thi triển thêm, chỉ có thể hiểm yếu tránh đi kiếm khí kia.
Rất nhanh, ba người Vũ Lâm Giang công tới lần nữa, kết hợp với Vũ Nhược Uyên ở bên cạnh thỉnh thoảng bổ thêm một kiếm quấy rầy, không lâu sau Trần Gia Bảo liền phạm sai sót, bị Vũ Lâm Giang đột phá thế công của Trảm Nhân Kiếm, đuổi tới trước mặt vỗ một chưởng lên ngực anh.
Vũ Lâm Giang niệm Trần Gia Bảo là kỳ tài giới y, cũng chưa tiết lộ về Thiên Hành Cửu Châm nên không định lấy mạng Trần Gia Bảo ngay lập tức, thoáng thu lại ba phần lực.
Nhưng dù vậy Trần Gia Bảo vẫn phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra sau, nặng nề đập xuống mặt đất, cảm giác ngũ tạng lục phủ trong thân thể đều bị lệch vị trí, bị thương nghiêm trọng.
Người nhà họ Vũ đều vui vẻ ra mặt, rốt cuộc sau khi trả giá đắt bọn họ đã thắng được Trần Gia Bảo, trận chiến này thật quá gian nan!
“Trần Gia Bảo, khoanh tay chịu trói đi!”
Giọng nói nghiêm khắc của Vũ Lâm Giang truyền đến, ông ta rất tự tin, Trần Gia Bảo đón một chưởng này chắc chắn bị thương nặng, tuyệt đối không còn sức chống cự.
Sầm Bân Vĩ và Vũ Vô Song đồng cũng hưng phấn không thôi, bắt giữ Trần Gia Bảo tương đương với bí mật của Thiên Hành Cửu Châm và Trảm Nhân Kiếm đã tới tay bọn họ!
Trần Gia Bảo từ từ đứng dậy, dù cho anh trọng thương, rơi vào hoàn cảnh xấu, trên không đường dưới không cửa, nhưng ánh mắt anh vãn ngạo nghễ bất khuất vô cùng: “Muốn tôi chịu thua? Không đời nào.”
“Cậu biết nếu không đầu hàng thì phải chết chứ!” Vũ Lâm Giang nhíu mày khuyên: “Chỉ cần cậu giao Thiên Hành Cửu Châm, lại tự phế tu vi, cả đời ở lại núi Vụ Ẩn, tôi có thể tha cho cậu một mạng.”
“Trần Gia Bảo tôi không phải hạng người tham sống sợ chết, chết đứng còn hơn sống quỳ.” Sát khí trong mắt Trần Gia Bảo bùng lên: “Nếu các người đã bức tôi đến như vậy, Trần Gia Bảo có chết cũng phải kéo các người xuống làm đệm lưng!”
Đám người xung quanh kêu lên, bị thái độ quyết tuyệt của Trần Gia Bảo dọa sợ.