“Đúng là vô sỉ, bọn họ quá vô sỉ rồi!” Hồng Yến Nhi tức giận nói: “Vũ Lâm Giang vừa mới cam đoan với tất cả mọi người rằng nhà họ Vũ sẽ không làm ra chuyện không công bằng nữa, vậy mà chỉ trong nháy mắt nhà họ Vũ đã lật mặt, da mặt của nhà họ Vũ đúng là quá dày đi, thế mà Trần Gia Bảo lại tin tưởng vào lời hứa hẹn của bọn họ, mắt của Trần Gia Bảo đúng là mù rồi mà.”
Còn bên kia, Trần Gia Bảo cũng nhíu mày, cao giọng nói: “Mấy ngày trước, tôi với ông đã thách đố nhau ở phía sau núi, nếu như tôi đạt giải quán quân trong cuộc thi Đông y thì ông sẽ đem Vọng Ngọc Chi cho tôi, còn nếu như tôi không đạt giải quán quân thì sẽ tự nguyện ở lại núi Vụ Ẩn 3 năm, hiện tại tôi đã thắng, dựa vào cuộc đánh cược thì hẳn là ông phải đem Vọng Ngọc Chi giao cho tôi, hiện tại ông lại cự tuyệt tôi, chẳng lẽ ông định lật mặt đổi ý trước mặt tất cả mọi người hay sao?”
Mọi người xung quanh lại đảo mặt một lần nữa, thì ra nhà họ Vũ lại lật lọng, đúng là quá vô sỉ rồi!
Khuôn mặt già nua của Vũ Lâm Giang đỏ lên, rõ ràng ông ta vừa cam đoan trước mặt của mọi người rằng sau này nhà họ Vũ sẽ làm việc công bằng, hiện tại bọn họ lại quay người lật lọng, như vậy quả thực là tát vào mặt ông trước mặt tất cả mọi người!
Vũ Vô Song cũng biết bản thân mình đuối lý, cho nên ông ta khụ khụ 2 tiếng rồi nói: “ Vọng Ngọc Chi là chí bảo của nhà họ Vũ, đó là do đầu óc của tôi bị hỏng cho nên mới chịu đáp ứng lấy Vọng Ngọc Chi để đánh cược, cho nên như vậy không có nghĩa gì cả.”
“Đặt cược như vậy mà không tính gì ư?” Sắc mặt của Trần Gia Bảo trầm xuống: “Nếu như lần này tôi thua thì liệu ông có nói rằng không tính cuộc đặt cược này rồi cho phép tôi rời khỏi núi Vụ Ẩn hay không? Xem ra bàn tính của ông đánh cũng lớn đấy chứ.”
Khuôn mặt già nua của Vũ Vô Song đỏ lên, ông ta nói: “Cậu đổi điều kiện đi, chỉ cần không quá đáng thì nhà họ Vũ chúng ta sẽ thỏa mãn cậu.”
Trần Gia Bảo lắc đầu nói: “Tôi không cần cái khác, tôi chỉ cần Vọng Ngọc Chi thôi.”
Vũ Vô Song tức giận nói: “Trần Gia Bảo, cậu đừng có quá đáng.”
Trong cơn tức giận, ông ta vô tình thi triển nội lực, một câu này giống như “sư tử hống” của Phật gia, mọi người chỉ cảm thấy như sấm bên tai, cả người chấn động, màng nhĩ ù đi.
“Tôi quá đáng ư?” Trần Gia Bảo cười lạnh một tiếng, nói: “Trong cuộc thi Đông y này, mấy người sử dụng đủ loại thủ đoạn mờ ám, liên tiếp làm khó tôi, muốn ngăn cản tôi đoạt giải quán quân, hiện tại ông lại đổi ý trước mặt mọi người, nói rằng cuộc đánh cược này không có ý nghĩa gì hết, rốt cuộc trong hai người chúng ta ai mới là người quá đáng, ai mới là người vô sỉ?”
Vũ Vô Song hít sâu một hơi, sắc mặt của ông ta trầm xuống, nói: “Cậu đã được quá nhiều thứ ở trong núi Vụ Ẩn rồi, mấy hôm trước chẳng những lấy được 50 cây thuốc trên trăm năm, mà hôm nay lại còn chiếm được thêm hơn 20 cây nữa, cùng với cuốn sách quý Châm Cứu Thiên Giáp Kinh nữa, Trần Gia Bảo, cậu làm người phải biết đủ chứa, nếu không cẩn thận thì cuối cùng cậu không chiếm được bất cứ thứ gì đâu.”
Mọi người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc lần nữa, nếu như bọn họ giành được giải quán quân thì mới có thể nhận được 20 loại dược liệu quý hiếm, thế mà không ngờ mấy ngày trước Trần Gia Bảo đã chiếm được 50 cây, vận khí của cậu ta đúng là tốt thật!
“Tôi thừa nhận tôi đã thu hoạch được không ít ở nhà họ Vũ, thế nhưng đều là những thứ tôi xứng đáng có được.” Khóe miệng của Trần Gia Bảo khẽ nhếch lên nụ cười giễu cợt, nói: “50 cây dược liệu này do ông thua trong cuộc tỷ thí với tôi, còn 20 cây dược hôm nay và Châm Cứu Thiên Giáp Kinh là do tôi đạt được nhờ chức quán quân, đừng có nói như thể nhà họ Vũ các người ban ân cho tôi, còn về phần Vọng Ngọc Chi cũng là thứ mà Trần Gia Bảo tôi đạt được, cho nên hôm nay nó nhất định phải là của tôi!”
“Nói như vậy thì cậu cố ý đối địch với nhà họ Vũ chúng ta phải không?” Khóe mắt của Vũ Vô Song khẽ giật giật, trong mắt cũng hiện lên một tia sắc bén.
Trần Gia Bảo lắc đầu nói: “Tôi không ý định kết thù với nhà họ Vũ, chỉ cần các người đem Vọng Ngọc Chi giao cho tôi thì tôi sẽ xoay người bước đi ngay, không nói lời nào, nói không chừng sau này tôi còn trở thành bạn bè với nhà họ Vũ.”
Vũ Vô Song cười lạnh hai tiếng, chuẩn bị cự tuyệt.
Đột nhiên, Vũ Lâm Giang mở miệng ngắt lời ông ta, ông ta mệt mỏi xoa xoa hai bên huyệt Thái Dương rồi nói với Trần Gia Bảo: “Tôi có thể làm chủ đem Vọng Ngọc Chi giao cho cậu, thế nhưng chỉ có thể đem cho cậu một nửa, còn một nửa còn lại phải ở lại nhà họ Vũ, đây chính là giới hạn cuối cùng của nhà họ Vũ rồi, nếu như cậu đồng ý thì tôi sẽ phái người đi lấy Vọng Ngọc Chi đến.”