Đúng lúc này, Cung Thiên Kinh “hừ” một tiếng tỏ vẻ khinh thường nói: “Một kiếm vừa rồi nếu như là tôi chém thì ba người Quế Việt Nhiên sẽ bị tôi giết chết ngay tại chỗ chỉ trong chớp mắt, chỉ dựa vào thực lực của “Bán Bước Truyền Kỳ” thì chắc chắn ngày hôm nay cậu sẽ chết ở chỗ này.”
Dứt lời, Cung Thiên Kinh bất ngờ nhảy lên một cái, giống như một con chim đại bàng vô cùng to lớn trên không trung, đồng thời giơ cao lòng bàn tay, đột nhiên, nội lực hùng hậu ngưng tụ thành một cái bàn tay khổng lồ màu vàng ở giữa không trung, giống như bàn tay của hai người đàn ông trưởng thành, lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống sau đó nhắm ngay đầu của Trần Gia Bảo mà vỗ xuống.
Khi cái bóng khổng lồ bao trùm lấy Trần Gia Bảo, nội lực mạnh mẽ đánh sâu xuống mặt đất, một chưởng ẩn to lớn xuất hiện.
Trần Gia Bảo đứng ở giữa chưởng ấn nhìn lên, ánh mắt kinh ngạc, quần áo vang lên tiếng vù vù rất to, đột nhiên hét lớn một tiếng, giơ kiếm chỉ thẳng lên trời, kiếm quang to lớn phóng lên cao, đi thẳng vào trong chưởng ấn kia!
Kiếm quang đâm thẳng vào trong bàn tay chưởng ấn to lớn, giằng cho một hồi thì kiếm mang ở trên không trung vỡ tan, mà cái chưởng ấn to lớn kia lại tiếp tục bay về phía Trần Gia Bảo.
Vẻ mặt Đạm Đài Thái Vũ thay đổi, nhìn thấy sức mạnh to lớn của chưởng ấn kia, cho nên rất lo lắng cho Trần Gia Bảo.
Nhưng mà Trần Gia Bảo đã thừa cơ hội, trong nháy mắt đã nhanh chóng đi về phía sau né tránh.
“Cậu chạy thoát được sao?”
Cung Thiên Kinh khinh thường một tiếng, bàn tay to lớn chạm vào trên mặt đất, sau đó một tiếng “Ầm” rất to vang lên, mặt đất bị lõm xuống một cái hố to hình bàn tay, làm cho bụi đất và lá trúc bay khắp nơi.
Trong bụi đất và lá trúc bay khắp nơi thì bỗng nhiên xuất hiện một luồng không khí mạnh làm cho bụi đất cùng lá trúc bay ra xa tận ba mét, lộ ra bộ mặt thật hung ác của Cung Thiên Kinh ở bên trong, đang chưởng ra!
Một chưởng mạnh mẽ hướng về phía Trần Gia Bảo, Trần Gia Bảo vừa mới lùi ra ngoài mười mét thì lại phải đối mặt với một chưởng độc ác của Cung Thiên Kinh, nhưng mà anh không lùi mà lại tiến lên, cũng đánh ra một chưởng để chống lại một chưởng của Cung Thiên Kinh.
Ngay lập tức nghe thấy Trần Gia Bảo rên lên một tiếng, cảm thấy nội lực to lớn đánh thẳng vào trong cơ thể làm cho khí huyết dâng cao, ngay lập tức hấp thụ nội lực của Cung Thiên Kinh, cùng lúc đó cũng sử dụng tới “Trảm Nhân Kiếm”, ngay khi ánh sáng chói mắt màu đỏ của “Trảm Nhân Kiếm” xuất hiện thì đã lấy tốc độ rất nhanh để đâm về hướng của Cung Thiên Kinh.
Phải hiểu rằng, lúc Trần Gia Bảo còn ở cảnh giới Tông Sư hậu kỳ, khi sử dụng “Trảm Nhân Kiếm” đã có thể tăng nhanh tốc độ, ép nó tới gần tốc độ của cường giả Truyền Kỳ, bây giờ anh đã đột phá đến “Bán bước Truyền Kỳ” thì khi sử dụng “Trảm Nhân Kiếm” thì tốc độ làm sao chỉ tăng gấp đôi được?
Cung Thiên Kinh nhìn thấy ánh sáng màu đỏ lóe lên, “Trảm Nhân Kiếm” đã bay đến ngực, từ sâu trong lòng cảm thấy có một sự uy hiếp vô cùng, giận dữ quát: “Láo xược, tránh ra cho tôi.”
Anh ta bỗng nhiên huy động toàn bộ chân khí trong cơ thể, sau đó đánh một chưởng bên phát, muốn đánh bay Trần Gia Bảo, song song đó là mũi chân hướng xuống đất, nhảy về phía sau để tránh khỏi “Trảm Nhân Kiếm”.
Trần Gia Bảo mất kiểm soát văng về phía sau rớt ra ngoài, nhưng khóe miệng lại xuất hiện một nụ cười có hiểu, nói: “Cảm ơn.”
Chỉ thật Trần Gia Bảo mượn nội lực của Cung Thiên Kinh sau đó nhảy về phía sau một cường giả Tông Sư hậu kỳ, hơn nữa còn tăng tốc “Trảm Nhân Kiếm”, tốc độ rất nhanh không kịp phản ứng.
Tên cường giả Tông Sư hậu kỳ kia trong nháy mắt bị cái bóng mờ chết chóc kia bao trùm, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, theo phản ứng của cơ thể mà ngay lập tức nhảy lên không trung, chân phải mượn lực từ một bụi trú, mượn thế nhanh chóng nhảy ra xa, muốn tránh thoát được chiêu này.