Nhậm Mộng Vũ tối sầm mặt, sau đó cười dau khổ: “Thật ra tớ cuxngb không quá lo lăng, bố tớ nói sẽ giải quyết được tình hình nguy hiểm này, lần này đến thành phố này để xin sự giúp đỡ của nhà học Bạch, nói không chừng, nói không chừng có thể biến họa thành an, mà hơn nữa phải nói thật, anh Trần giỏi như thế, mười gia tộc lớn hợp sức lại chưa chắc đã thành đối thủ của anh ta, nếu như thật sự muốn đối đầu với nhà họ Nhậm thì mình lo lắng cũng không được ích gì cả.”
Thượng Vi Tiếu mặc dù biết Nhậm Mộng Sở nói thật nhưng không nhịn được tức giận, nói: “Nếu như cậu nói đều trách Trầm Gia Bảo, anh ấy đã xưng bá xưng vương ở thành phố Hà Tinch kia rồi mà cfon khonog biết đủ, lại cfon đến thành phố của chúng ta ra oai, đạp mười gia tộc lớn dưới chân, hiện tại thì hay rồi, ai cũng bết anh ta là ngời mạnh nhất cái tỉnh Phú Thọ này, tớ thấy không trừn ghắn ta đang ở đâu đó trong thành phố này rồi,. đáng ghét thật, nếu đê tớ gặp hắn ta, tớ sẽ đánh hắn què chân!”
Thượng Vi Tiêu vừa nói vừa vung gậy, giống như Trần Gia Bảo đnag ở trước mặt cô.
Cao Triết nghe Thượng Vi Tiếu nhắc đến Trần Gia Bảo, trong tim dâng lên ột ngọn lửa tức giận, nếu như không có tên trần Gia Bảo kia, anh vẫn là một cậu ấm đường tương lai rộng mở của nhà họ Cao, sao có thể vất vả như ngày hôm nay, như một kẻ thất bại phải chạy đến một thành phố khác để tránh nạn?
“Khốn nạn thật!”
Mắt Cao Triết bừng bừng lửa giận, caafm gậy chọc mạnh vào quả bóng trắng, coi quả bóng đó là Trần Gia Bảo, hận thù mà đâm thật mạnh!
Sau đó dùng hết đâm đếm, chỉ nghe thấy một tiếng bốp vang lêm, quả bóng trắng bay lên không, rồi sau đó bay thẳng xuống tầng một!
Nụ cười của Nhậm Mộng Sở và Thượng Vi Tiếu biến đổi, vội vàng chạy xuống dưới xem xét tình hình, hấp tấp: “Thứ đó mà rơi trúng đầu một ai đó chỉ sợ sẽ alfm vỡ đầu chảy máu mất.
Cao Triết không nói được gì, khuôn mặt như không có vấn đề gì, mặc dù mười gia tộc lớn không còn mạnh như trước nhưng đối với những người phổ thông bình thường, họ vẫn là những người bề trên, cho dù có làm người ra vỡ đầu chảy máu thì đối với cậu ta cũng chỉ là chuyện vặt vãnh bình thường.
Còn Trần Gia Bảo đang ngồi uống rượu, anh định đặt cốc rượu xuống dời đi.
Thì đột nhiên một vât thể hình tròn với tốc đọc chóng mặt bay từ lan can tầng hai xuống, tạo thành một đường cong trong không khí rồi lao thẳng về phá Trần Gia Bảo.
Lúc đó, tiếng hét của hai người con gái cũng vang lên: “Cẩn thận!”
Trần Gia Brao ngước mắt nhìn, chỉ thấy một khối cầu bay xuống, tùy ý giơ tay, nhẹ nhàng đã giữ được quả cầu đó lại, đó là một quả cầu đen ghi số tám.
Anh ngẩng đàu nhìn lên tầng hai, chỉ nhìn tháy bên bàn bida là hai người đẹp, khuôn mặt đầy nét xin lõi nhìn anh, trong đó có một cô gái xinh đẹp mặc váy màu gạo, nhan sắc có chút hao hao giống Bạch Ngọc Thanh, anh không kìm được mà ngẩn ngời, không ngờ được rằng trong quán bar thế này lại nhìn thấy người đẹp khí chất cao quý đến thế.
Rât nhanh, cô gái mặc váy đỏ đã chạy đến gần anh, nhìn quả cầu trong tay Trần Gia Bảo, kinh ngạc; “Anh gioit thật đấy, có thể đẽ dàng át lấy quả cầu như thế, ty anh không đau à?”
Cô là Thượng Vi Tiếu.
“Chuyện nhỏ thôi.” Trần Gia Bảo nhún vai, trả lại quả cầu cho Thượng Vi Tiếu, đánh giá cô, cô là một người con gái có nét đep hiếm thấy, nếu so sang với Nhậm Mộng Vũ thì khí chất hoàn toàn khác nhau, người đẹp ở thành phố này nhiều thật đấy Trong khi Trần Gia Bảo đang đánh giá Thượng Vi Tiếu thì Nhậm Mộng Sở cũng đang đánh giá anh ta, nếu chỉ nhìn vào sự đẹp trai cuốn hít của anh ta, hai mắt đen sâu thẳm, miêng luôn mang nét cười nhạt. Thượng Vi Tiếu chỉ cảm thấy anh ta rất đơn thuần, thân thiết, chính là kiểu người mà cô thích.
Gần như trong giây phút ấy, trái ti Thượng VI Tiếu như đâp lệch nhịp, sắc mặt lộ ra ánh hồng, cười rạng rỡ: “Chúng ta gặp nhau ở đây cũng coi là duyên phận, tôi thấy anh phản ứng nhanh nhẹn, hay là đến đánh bida với chúng tôi đi, sau đó tôi mời anh hai li coi như đấy là chúng tôi xin lỗi anh chuyện vừa rồi.”
Không đợi Trần Gia Bảo từ chối, Thượng Vi Tiếu đxa kéo tay anh, nhanh như cắt chạy lên tầng hai.