“Tính toán thời gian, hẳn là sắp trở về rồi, lần này có cậu Cung tự mình ra tay, hẳn là rất nhanh sẽ có thể loại bỏ được Trần Gia Bảo.”
Hoàng Minh Diệu nghĩ tới việc Trần Gia Bảo rất có khả năng đã bị đánh chết, trong lòng anh ta lập tức dâng lên khoái cảm báo thù, nói: “Đối phó với một Trần Gia Bảo, vậy mà còn phải làm phiền tới anh Cung tự mình ra tay, Trần Gia Bảo cho dù có chết, cũng nên cảm thấy vinh hạnh.”
Hoàng Văn Khánh cười nói: “Đây là Bùi Thanh Phong cố ý yêu cầu, anh ta nói chỉ khi cậu Cung tự mình ra tay thì mới có thể đảm bảo hoàn toàn đánh chết được Trần Gia Bảo.”
Hoàng Minh Diệu bĩu môi, khinh thường nói: “Cả tỉnh Phú Thọ đều nói tính toán của Bùi Thanh Phong là không bỏ sót, thông minh không ai sánh bằng, nhưng theo con thấy, Bùi Thanh Phong quá lắm cũng chỉ là một kẻ hèn nhát mà thôi, đối phó một Trần Gia Bảo, vậy mà còn yêu cầu anh Cung tự mình ra tay, thật sự là chuyện bé xé ra to, hừ, một ngày nào đó, con muốn đạp Bùi Thanh Phong xuống, để cho cả tỉnh Phú Thọ biết, con mới là người trẻ tuổi lợi hại nhất của tỉnh Phú Thọ!
Về phần Trần Gia Bảo, mặc dù cũng là một thanh niên tài giỏi, nhưng hẳn là bây giờ anh ta đã chết ở núi Văn Hổ, không còn uy hiếp gì đến con nữa!”
Hoàng Văn Khanh cười gật đầu, nói: “Cậu Cung ra tay, tự nhiên có thể đảm bảo không xảy ra sơ hở nào, Trần Gia Bảo nhất định phải chết…”
Đột nhiên, ông ta còn chưa dứt lời, một người đàn ông mặc đồ đen ở bên cạnh chòi nghỉ mát đột nhiên nhận được một cuộc gọi điện thoại, trong mắt gã đầy vẻ hoảng loạn, gã ngay lập tức bước nhanh đến giữa chòi nghỉ mát, nói, “Gia chủ, chuyện lớn. Chuyện lớn không tốt rồi. . .”
Hoàng Văn Khanh còn chưa nói gì, Hoàng Minh Diệu đã nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì, sao lại ầm ĩ vậy?”
Người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện với một lớp mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Vừa nhận được tin tức, ông Quế Ưu Nhiên với ông Cung đã chết… Chết trong tay của Trần Gia Bảo, hơn nữa Trần Gia Bảo còn sai người, đem thi thể của bọn họ đưa về, hiện tại đang chờ ở sân trước…”
“Cái gì?
Hoàng Văn Khánh với Hoàng Minh Diệu đồng thời hoảng sợ kêu thành thành tiếng, vội vàng tiến đến phía sân trước, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: anh Cung vậy mà đã bị Trần Gia Bảo giết chết, nhà họ Hoàng tiêu rồi, hoàn toàn tiêu rồi…
Hoàng Văn Khánh với Hoàng Minh Diệu vội vàng chạy đến sân trước, quả nhiên như người đàn ông mặc đồ đen đã nói, trên sàn đá xanh ở sân trước đặt hai cáng, trên cáng là hai thi thể được phủ bằng vải trắng.
Hoàng Văn Khánh với Hoàng Minh Diệu không cần nghĩ cũng biết, đây chắc hẳn là hài cốt của Cung Thiên Kinh với Quế Ưu Nhiên.
Sắc mặt của Hoàng Minh Diệu càng thêm khó coi, lúc này lại đờ người ra tại chỗ, không dám tiến lên phía trước, anh ta thật sự khó mà tin được, ngay cả Thần đao vô địch như anh Cung vậy mà cũng bị Trần Gia Bảo chém chết.
“Này… Điều này sao lại có thể, không phải thực lực Trần Gia Bảo chỉ mới tới Tông Sư hậu kỳ thôi sao, sao bây giờ ngay cả huyền thoại cảnh giới Trung Kỳ như anh Cung cũng không còn là đối thủ của Trần Gia Bảo nữa rồi?”
Trong lòng Hoàng Minh Diệu khiếp sợ, hoảng loạn với nhiều cảm xúc khác ùn ùn kéo tới, thậm chí trong nội tâm còn có một chút hối hận, nếu biết trước thì ngay từ đầu đã không nên trêu chọc vào Trần Gia Bảo!
Mà Hoàng Văn Khánh thì hít sâu một hơi, ông ta dù sao cũng là người đứng đầu nhà họ Hoàng, đã thấy nhiều biết rộng, sau khi nỗi sợ hãi ban đầu qua đi thì hiện tại đã bình tĩnh lại, đồng thời nội tâm còn có nghi ngờ, dựa theo thực lực của cậu Cung mà nói, Trần Gia Bảo tuyệt đối không phải là đối thủ, huống chi ngoại trừ cậu Cung ra, còn có hơn mười mấy tông sư hỗ trợ, Trần Gia Bảo càng không thể có sức lực để chống trả lại.
Vì vậy, hai thi thể trước mặt này có thể không chắc chắn là của Cung Thiên Kinh với Quế Ưu Nhiên, nói không chừng có thể chúng là mưu kế sâu xa của Trần Gia Bảo, thậm chí nếu suy nghĩ kỹ thì có thể còn có một âm mưu sâu xa hơn!