Trong mắt Khương Ngọc ánh lên vẻ xúc động, những lời này của Trần Gia Bảo lại khiến cô ấy thay đổi cái nhìn về anh.
Đám người Ngô Thanh thì bĩu môi tỏ vẻ không đồng ý, muốn chữa khỏi bệnh tật đã chẳng phải chuyện dễ dàng gì, lại còn muốn chữa lành trái tim trị loạn thế, đúng là không biết tự lượng sức mình!
“Cảm ơn bác sĩ Trần.” Thiên lại đi tới chỗ Trần Gia Bảo rồi cởi áo ra.
Tuy rằng vẫn là cùng một cơ thể già yếu, nhưng lần này, cậu ta đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Trần Gia Bảo tập trung tinh thần, hai ngón tay cầm cây kim bạc đâm vào huyệt đạo của Thiên.
Mọi người chỉ nhìn thấy một tia sáng màu bạc lóe lên, cây kim châm đã cắm vào cơ thể Thiên.
Tốc độ châm cứu nhanh quá!
Khương Ngọc và Hồng Yến Nhi nhìn nhau và thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Trần Gia Bảo xác định chuẩn xác huyệt đạo, châm cứu rất nhanh, đúng là không thể tưởng tượng nổi. Xem ra trước đó họ đã đánh giá thấp Trần Gia Bảo rồi.
Một lát sau, Trần Gia Bảo di chuyển kim châm một cách thành thục, kích thích huyệt đạo của Thiên, truyền chân khí vào người cậu ta, bồi dưỡng cơ thể, huy động tinh nguyên trong cơ thể, nuôi nó phát triển.
Thiên chỉ cảm thấy trong bụng mình giống như có hai quả cầu nước và lửa đang giao chiến, lúc nóng lúc lạnh, toàn thân đổ mồ hôi, không khỏi rùng mình.
Không lâu sau, Thiên đột nhiên cảm thấy quả cầu lửa và nước trong người như thể đã dung hòa vào nhau, trong bụng ấm áp, tứ chi xương cốt như được tắm trong gió xuân ấm áp, thoải mái nhắm mắt lại.
Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, tình trạng thể chất của Thiên đã có những chuyển biến rõ rệt, làn da khô ráp trên người dần trở nên sáng bóng, sắc mặt cũng trở nên hồng hào, dường như đã trẻ ra mười mấy tuổi.
Hồng Yến Nhi kinh ngạc nói: “Trời ạ, đây là loại pháp môn châm cứu gì mà có thể khiến người ta trẻ lại thế này?”
Đám người Khương Ngọc, Ngô Thanh, Vũ Phạm đều rất ngạc nhiên.
Qua Quốc Anh thì kích động rớt nước mắt, đi khắp từ Nam tới Bắc sông Trường Giang mà không thể chữa khỏi bệnh, hôm nay cuối cùng đã nhìn thấy hy vọng rồi.
Trần Gia Bảo liếc Hồng Yến Nhi, nói: “Mặc dù sinh lão bệnh tử là chu kỳ sinh lý, nhưng đồng thời cũng là một loại bệnh. Chỉ cần là bệnh thì sẽ có thuốc chữa.”
Lời này của Trần Gia Bảo không phải là nói ngoa, theo ghi chép của “Thiên Hành Cửu Châm”, sau khi luyện tập đến mũi châm thứ 9, sẽ có thể hồi dương hoán cốt. Tuy nhiên, anh bị hạn chế vì chỉ có nửa đầu cuốn “Thiên Hành Cửu Châm”, dẫn đến rất nhiều châm pháp và pháp môn châm cứu không hoàn thiện, cho nên bây giờ anh chỉ có thể thi triển đếm mũi châm thứ ba, nhưng dù là vậy cũng đủ để biến anh trở thành thần y đương đại, ít nhất về kỹ năng y học, anh chưa bao giờ thất bại.
Mỗi lần nghĩ đến điều này, Trần Gia Bảo đều nóng lòng muốn sớm ngày tìm được nửa sau cuốn “Thiên Hành Cửu Châm”.
Đám người Khương Ngọc thì không cho là thế, sinh lão bệnh tử là hiện tượng tự nhiên, sao có thể chữa khỏi được?
Mắt của Hồng Yến Nhi sáng lên, nếu như phương pháp châm cứu này của Trần Gia Bảo thực sự có thể khiến người ta trẻ lại, chẳng phải cô ta có thể trẻ mãi không già hay sao?
Nghĩ đến đây, Hồng Yến Nhi liếm đầu lưỡi như cánh hoa tử đinh hương liếm lên đôi môi đỏ mọng, vô cùng hứng thú với Trần Gia Bảo.
Việc điều trị vẫn tiếp tục, khi tình trạng của Thiên ngày càng tốt hơn, mọi người lại càng kinh ngạc hơn.
Đột nhiên, Thiên khẽ cau mày rên một tiếng, hình như cảm thấy có chút khó chịu.
Trần Gia Bảo biết thể lực của Thiên quá kém, nếu như tiếp tục truyền chân khí vào, có lẽ sẽ không chịu nổi, gây ra tổn thương nội tạng.