Mục lục
Cực Phẩm Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 258


Lúc này, Trần Gia Bảo cười không được mà khóc cũng không xong.


Hồ Quốc Minh không nghiêm túc nữa, anh ta cười toe toét, không nói câu gì, kéo Trần Gia Bảo đến bên cạnh bàn rượu, cầm lấy một ly rượu đỏ đưa cho anh.


Trần Gia Bảo ngạc nhiên nhưng vẫn nhận ly rượu theo bản năng, cụng ly với anh ta.


“Ha ha ha…” Hồ Quốc Minh vô cùng vui vẻ, nói với Trần Gia Bảo: “Anh đã uống rượu với em thì sau này chúng ta chính là anh em rồi, một ngày làm anh em thì cả đời vẫn là anh em, sau này anh có chuyện tốt, có cái gì thì nhớ đến em đó. Đúng rồi, em có người chị gái cũng rất xinh đẹp, bây giờ vẫn còn độc thân, em thương chị lắm, không muốn giới thiệu cho người ngoài, hay là em giới thiệu chị em cho anh nhé, hai người thử hẹn hò gặp mặt xem có ổn không, anh thấy thế nào?”


Hàn Đông Vy nghe thấy vậy thì không cười nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm Hồ Quốc Minh như muốn giết người vậy.


Hồ Quốc Minh nuốt nước bọt, cười cười, không dám nói thêm gì nữa.


Đột nhiên, bên cạnh truyền đến một giọng nói giễu cợt: “Cậu Hồ à, chị của cậu ế đến nỗi không ai cần sao mà cậu phải tùy tiện giới thiệu con mèo con chó cho cô ấy?”


Câu nói này vừa muốn chửi đểu Hồ Quốc Minh đồng thời cũng châm chọc Trần Gia Bảo.


Trần Gia Bảo khẽ nhíu mày, quay đầu về phía âm thanh phát ra thì thấy Tôn Trường An đang tiến lại gần, bên cạnh anh ta còn có một thanh niên trẻ tuổi mặc đồ màu trắng, vẻ mặt kiêu ngạo, cũng không thèm nhìn Trần Gia Bảo, vừa nhìn anh ta đã khiến người khác cảm thấy không thoải mái.


Ngay lập tức Hồ Quốc Minh thay đổi sắc mặt, sau đó anh ta cười lạnh lùng, châm chọc nói: “Ái chà, chẳng phải đây là cậu lớn nhà họ Tôn sao, tôi nghe nói cậu hai nhà anh mới chết trên người phụ nữ, bây giờ anh không ở lại linh đường mà lo cho cậu hai, lại đến đây tham dự tiệc tùng thế này, chà chà, tình anh em nhà họ Tôn quả thực là làm cho người ta cảm động, à không, là buồn nôn mới đúng.”


Trong lòng Trần Gia Bảo cười thầm, cái người này tuy rằng hài hước, thế nhưng thực sự vô cùng độc miệng.


Hồ Quốc Minh đắc ý, đợi Tôn Trường An xem anh ta định nói gì.


Quả nhiên, lúc này vẻ mặt Tôn Trường An giận dữ, nhưng anh ta nhìn về phía Trần Gia Bảo, trong mắt loé lên lòng thù hận, cười lạnh lùng, nói: “Ai làm tổn hại đến nhà họ Tôn, chúng tôi chắc chắn sẽ trả lại họ, cho dù thủ đoạn giết người của nó có thế nào, chúng tôi vẫn có thể điều tra được, kẻ đó cuối cùng sẽ không có kết quả tốt đâu!”


Hồ Quốc Minh ngẩn người, anh ta châm biếm nhà họ Tôn như vậy nhưng Tôn Trường An không giận anh ta mà lại giận Trần Gia Bảo? Chẳng lẽ, cái chết của Tôn Trường Khang…


Vừa nghĩ đến một khả năng nào đó, Hồ Quốc Minh trợn to mắt, không thể tin nổi nhìn về phía Trần Gia Bảo.


Trần Gia Bảo khẽ cau mày, nhìn thấy dáng vẻ huênh hoang của Tôn Trường An, anh đoán chắc chắn anh ta đã biết nguyên nhân cái chết của Tôn Trường Khang, nhưng nếu như vậy thì sao? Nhà họ Tôn muốn báo thù thì tự báo thù chính họ thì đúng hơn.


Trần Gia Bảo khẽ cười, nói rằng: “Tao chỉ sợ là mày đánh giá năng lực của nhà họ Tôn chúng mày quá cao rồi, tao nói thẳng, nhà họ Tôn chỉ nhỏ bé như một con kiến mà thôi.”


“Trần Gia Bảo, mày đừng có tự kiêu, đừng tưởng rằng nhà họ Tôn chúng tao dễ ức hiếp, mày cứ đợi đó!” Tôn Trường An nắm chặt hai tay, gân xanh nổi lên, giận dữ hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi.


Người thanh niên trẻ tuổi đã quan sát Trần Gia Bảo một lúc lâu, trong mắt anh ta hiện lên sự hứng thú đối với anh.


“Gia Bảo, cho dù như thế nào đi nữa thì nhà họ Tôn cũng là một gia tộc lớn ở thành phố Hòa Bình, anh phải cẩn thận chó cùng rứt giậu.” Hàn Đông Vy lo lắng nói.


“Cũng chỉ có như vậy thôi, em không cần phải sợ.” Trần Gia Bảo nhẹ nhàng nói.


Nếu như nói về phương diện võ thuật, bây giờ anh đã đạt đến cảnh giới cao nhất, trừ khi nhà nước điều động quân đội vây đánh anh, vì hiện tại anh không còn đối thủ nữa, huống chi chỉ là nhà họ Tôn nhỏ bé đó?


Một bên khác, sau khi Tôn Trường An phẫn nộ bỏ đi, người trẻ tuổi bên cạnh anh ta liền hỏi: “Anh ta chính là Trần Gia Bảo?”


“Không sai, chính là nó!” Tôn Trường An đứng từ xa nhìn về phía Trần Gia Bảo, trong mắt anh ta không hề che giấu sự căm thù.


Phương Hòa Nhiên, cũng chính là người trẻ tuổi mặc đồ trắng ban nãy, lắc đầu nhẹ nhàng cười, khinh thường nói: “Tôi tưởng rằng Trần Gia Bảo có ba đầu sáu tay như thế nào, hôm nay gặp mặt, tôi thấy chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.”


Tôn Trường An cau mày nói: “Phương Hòa Nhiên, Trần Gia Bảo thực sự không đơn giản đâu, ngay cả Lý Kiến Huy tuyên bố treo giải thưởng 35 tỷ cho người bắt được Trần Gia Bảo, nhưng mấy người đó cuối cùng đều bị Trần Gia Bảo giết hết, hơn nữa Trần Gia Bảo có nhà họ Tạ là chỗ dựa, trong sáng ngoài tối đều có người trợ giúp Trần Gia Bảo, cho nên anh tuyệt đối không được xem thường anh ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK