Nếu như bây giờ đột nhiên đem người đứng đầu của gia tộc Hoàng Văn Khánh tiến hành chém giết báo thù, không thể nghi ngờ sẽ gây ra chấn động mãnh liệt ở tỉnh Phú Thọ, thậm chí cơ quan chức năng cũng sẽ ra tay, tình huống không thể nghi ngờ sẽ vô cùng khó giải quyết.
Trần Gia Bảo cho dù không sợ, nhưng đối với sự phát triển sau này của tập đoàn Gia Vy ở tỉnh Phú Thọ cực kỳ bất lợi, cho nên Sau khi Bàn bạc giữa Trần Gia Bảo và Hàn Đông Vy, quyết định chỉ mua lại tài sản của các gia tộc này, giảm thiểu ảnh hưởng, chẳng những có thể khiến bọn Hoàng Văn Khánh cảm nhận được nỗi đau lớn, hơn nữa tập đoàn Gia Vy của Trần Gia Bảo cũng có thể đạt được lợi ích lớn nhất!
Giờ phút này, Trần Gia Bảo nói một câu, liền có thể doạ đám người Hoàng Văn Khánh sợ hãi triệt để.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ phòng khách quý lặng ngắt như tờ, không ai dám nói chuyện.
Chỉ là sợ hãi, nhưng nghĩ đến đưa hết tâm huyết cả đời chắp tay dâng cho người ta, trong lòng đám người Hoàng Văn Khánh thật sự không cam lòng.
Hoàng Văn Khánh nhìn chung quanh một chút, chỉ thấy đám người Cao Chí Kiệt, Quế Khang cũng là bộ dáng không cam lòng, không cần phải nói, bọn họ khẳng định cùng suy nghĩ với anh ta, chỉ là dám tức giận mà không dám nói thôi.
Trong lòng anh ta cũng yên tâm một chút, chỉ cần có nhà họ Hoàng dẫn đầu, hơn nữa Cao Chí Kiệt ủng hộ bọn họ, số vốn khổng lồ như vậy liên hợp lại, anh ta tin tưởng, ngay cả Trần Gia Bảo cũng không dám làm gì được.
Cho nên, Hoàng Văn Khánh hít sâu một hơi, cố nén ý sợ hãi trong lòng, lại mở miệng nói: “anh Trần quyết đoán vô cùng, Hoàng Văn Khánh tôi chân thành kính nể, hơn nữa cũng từ trong lòng không dám trái lại ý của anh Trần, chỉ là… Chỉ là bây giờ không phải chúng ta không muốn ký, thật sự… Thật sự là hợp đồng này quá mức khó khăn, huống chi anh Trần cũng ăn được tài sản của nhiều gia tộc chúng tôi cùng một lúc như vậy, muốn tiêu hoá toàn bộ, cũng phải lãng phí rất nhiều thời gian của anh Trần, đối với anh Trần cũng có bất lợi. Ngược lại tôi cũng có một đề nghị tốt hơn, nhà họ Hoàng chúng tôi chủ động chuyển nhượng 51% cổ phần cho anh Trần, anh cũng có thể có được quyền khống chế nhà họ Hoàng chúng tôi.
Hơn nữa, với sự phát triển của nhà họ Hoàng chúng tôi ở tỉnh Phú Thọ nhiều năm như vậy, lợi nhuận hàng năm tuyệt đối là một con số vô cùng lớn, anh cái gì cũng không cần làm, đến cuối năm, có tiền vào tài khoản một khoản lớn, hơn nữa còn có thể trở thành người nắm giữ thực sự đằng sau của tỉnh Phú Thọ, từ đó phát tài, sao anh lại không vui vẻ làm chuyện này cho được?”
Có Hoàng Văn Khánh dẫn đầu, đám người Cao Chí Kiệt cũng lập tức phụ hoạ theo.
“Chủ nhà nhà họ Hoàng nói không sai, nhà họ Cao chúng tôi cũng nguyện ý chủ động lấy ra 51% cổ phần không được trả lương cho anh Trần, hơn nữa sau này trung thành với anh Trần, tuyệt đối lấy anh Trần là cấp trên!”
“Nhà họ Kinh chúng tôi cũng như thế, chỉ cầu có thể tiêu hết những bực tức trong lòng anh Trần, buông tha cho nhà họ Kinh một con đường sống…”
Bên kia, Hề Như Kiên cười lạnh liên tục, hiện tại Trần Gia Bảo là đao, mười gia tộc lớn là thịt cá, Hoàng Văn Khánh chỉ lấy ra 51% cổ phần, muốn anh Trần tha cho bọn họ một lần, thật sự là mơ tưởng!
“Hừ hừ, tôi đã sớm quy hàng anh Trần, hơn nữa còn đưa ra 60% cổ phần, hiện tại bọn họ chỉ lấy ra 51% cổ phần, muốn đạt được mục đích, điều này tuyệt đối không có khả năng!”
Hề Như Kiên trong lòng khoái chí, bưng lên một ly rượu uống một ngụm, đang chuẩn bị xem đám người Hoàng Văn Khánh bị chê cười, đột nhiên, chỉ thấy khóe miệng Trần Gia Bảo nhếch lên một tia ý cười, nói: “Đề nghị này của các anh, hình như cũng không tệ.”
Hề Như Kiên vừa uống một ngụm rượu còn chưa nuốt xuống, khiếp sợ, thiếu chút nữa đem rượu trong miệng phun ra, vội vàng che miệng, anh ta không tin nổi mở to hai mắt, tràn đầy khiếp sợ và khó hiểu, nếu Hoàng Văn Khánh lấy ra 51% cổ phần, mà có thể để Trần Gia Bảo buông tha bọn họ, vậy anh Hề Như Kiên hiến 60% cổ phần thì coi như là oan uổng rồi sao?