Trần Gia Bảo còn không biết trong mắt nữ nhân viên hướng dẫn mua hàng này, anh đã biến thành một tên trai bao dựa vào con gái để kiếm cơm, có điều là cho dù anh biết cũng sẽ không để ý, cùng lắm là cười cho qua chuyện.
“Quý cô, khi cô thanh toán xong thì tôi sẽ đóng gói quần áo lại cho cô, bộ quần áo này sau khi giảm giá còn ba tỷ lẻ bốn mươi lăm triệu, cô muốn quẹt thẻ hay trả tiền mặt?” Nữ nhân viên hướng dẫn mua hàng cười ngọt hơn cả mật. Sau khi bán được bộ quần áo này thì cô ấy có thể được thưởng hoa hồng không ít đâu.
“Quẹt thẻ.” Vũ Nhược Uyên lấy thẻ ngân hàng ra, chuẩn bị đưa cho cô nhân viên.
Đột nhiên, bên cạnh lướt qua một làn gió thơm, một người con gái xinh đẹp hơn hai mươi tuổi bước tới, dáng người nóng bỏng, nhưng mà ít nhiều trên người cô ấy vẫn mang theo chút hơi thở phong trần.
Cô ả giật đi cái váy dài trong tay nhân viên hướng dẫn mua hàng, cực kì vui vẻ nói: “Bộ quần áo này không tệ, chồng ơi, em muốn mua cái này, anh thấy sao?”
Sau lưng cô ả còn có một thanh niên phong độ nhẹ nhàng, trên ngón tay cái của cậu ta đeo một chiếc nhẫn ngọc bích, chất ngọc tuyệt hảo, chiếc nhẫn xanh biếc, vừa nhìn là biết giá trị không thấp. Cậu ta tùy ý liếc mắt nhìn nhãn mác trên quần áo, nói: “Nếu thích thì mua đi.”
“Cảm ơn chồng.” Cô ả nhón chân, chủ động hôn lên khuôn mặt chàng thanh niên.
Vũ Nhược Uyên hơi nhíu mày, hơi không vui nhưng cũng không lên tiếng.
Trần Gia Bảo đứng bên cạnh không nhịn được cười, lại có người dám cướp đồ của Vũ Nhược Uyên, chuyện này thú vị rồi đây.
“Hóa ra là cậu Vưu và cô Hoàng Tư Mã. Cậu Vưu bộ váy này đã có người lấy rồi, hay là cậu xem thử những kiểu khác trong tiệm chúng tôi, chắc chắn có thể làm hài lòng cậu và cô Hoàng đây.”
Nữ nhân viên đã nhận ra người tới là ai, thanh niên này là cậu cả nhà họ Vưu, Vưu Quang Kiểm, mà ở thành phố Hạ Thiên, nhà họ Vưu là gia tộc lớn thứ hai, chỉ đứng sau nhà họ Ân, thế lực gia tộc vô cùng lớn mạnh. Còn Hoàng Tư Mã là một người mẫu hạng hai, hai năm qua bám được vào Vưu Quang Kiểm mà từ lọ lem biến thành công chúa, cũng có thể diện.
“Có người mua rồi? Cô ta à?” Vưu Quang Kiểm chỉ Vũ Nhược Uyên, trong mắt cậu ta lộ ra kinh ngạc vì vẻ đẹp đó, cô gái này quá đẹp, sao trước nay cậu ta còn chưa bao giờ gặp ở thành phố Hạ Thiên?
Hoàng Tư Mã chú ý tới ánh mắt của Vưu Quang Kiểm, bắt đầu đề phòng và ghen ghét với Vũ Nhược Uyên, lạnh lùng lên tiếng: “Tôi mua bộ váy này, cô đổi cái khác đi.”
“Tại sao?” Vũ Nhược Uyên ném ra hai chữ.
“Tôi thích bộ váy này, hơn nữa chồng tôi cũng đồng ý mua cho tôi rồi.” Hoàng Tư Mã kéo tay Vưu Quang Kiểm đầy thân mật, ngọt ngào nói: “Chồng ơi, anh nói gì đi.”
Vưu Quang Kiểm bị sắc đẹp làm mê mẩn, gật gù theo bản năng mà lên tiếng: “Đồ mà cậu Vưu đây muốn, trước giờ đều không để cho người khác, cô nên chọn một bộ khác, tôi có thể trả tiền giúp cô.”
Vì Vưu Quang Kiểm nhìn thấy Vũ Nhược Uyên quá đẹp, mà cậu ta thì muốn gây ấn tượng tốt với cô ta nên mới lên tiếng trả tiền giúp. Nếu như lúc này đứng đây không phải Vũ Nhược Uyên mà là người khác thì cậu cả nhà họ Vưu đã có ý ỷ thế hiếp người, ném đối phương ra ngoài đường từ lâu rồi.
Hoàng Tư Mã hiểu được ý của Vưu Quang Kiểm, ánh mắt nhìn Vũ Nhược Uyên càng thêm thù hận.
“Muốn tôi phải chọn lại bộ khác, còn có thể trả tiền giúp tôi?” Khóe môi Vũ Nhược Uyên nhếch lên thành một nụ cười đầy trào phúng, nói: “Anh cảm thấy anh có đủ tư cách sao?”
Trong mắt của Vũ Nhược Uyên, được quyền trả tiền giúp cho cô ta cũng là một loại vinh quang to lớn, mà chuyện vinh quang này, Vưu Quang Kiểm không có tư cách chạm tới.
Cô nhân viên hướng dẫn mua hàng giật mình, trời ạ, còn có người dám hạ thấp cậu cả nhà họ Vưu như vậy. Tiêu rồi, cô gái này xong đời rồi.
Vưu Quang Kiểm đen mặt, nói: “Cô có biết tôi là Vưu Quang Kiểm của nhà họ Vưu, mà họ Vưu là gia tộc lớn thứ hai ở thành phố Hạ Thiên này, có quyền cao chức trọng, vốn không phải người mà cô có thể đắc tội được. Bây giờ, cô đã biết thân phận của tôi rồi, dù sao thì cô cũng nên nể mặt tôi đi chứ?”