Sau đó, Trần Gia Bảo quay lại chỗ mình và thấy bạn gái của Trắc Phi Vũ vẫn đang đứng bên cạnh, không khỏi liếc nhìn một cái, nói: “Cô còn chưa đi?”
Cô ta đột nhiên giật mình phản ứng lại, mặt mày biến sắc, vội vàng rời khỏi quán trà.
Phan Phi Uyên cười nói:”Anh cũng thật là ngang ngược.”
“Chỉ là giải quyết một hoặc hai con ruồi phiền phức mà thôi. Không thể gọi là ngang ngược hay không được.” Trần Gia Bảo lại ngồi xuống đối diện Phan Phi Uyên, mỉm cười: “Được rồi, chúng ta trở lại vấn đề, nếu như tôi có thể trong một thời gian cực ngắn giúp cô kiếm được một khoản lớn, có phải là cô sẽ có thể cược một ván với tôi đúng không?”
Trong quán trà, cuộc trò chuyện giữa Trần Gia Bảo và Phan Phi Uyên vẫn tiếp tục.
Đối mặt với câu hỏi của Trần Gia Bảo đưa ra, ánh mắt của Phan Phi Uyên lóe lên vẻ thích thú, nói:”Đương nhiên là có thể, nhưng làm sao anh có thể giúp tôi kiếm nhiều tiền trong một thời gian rất ngắn? Trước khi làm phải nói rõ, dã tâm của tôi rất lớn đất, nếu như chỉ có thể kiếm được mấy chục tỷ, đối với tôi mà nói, chắc chắn không xứng được gọi là ‘số tiền lớn’.”
“Tôi thích phụ nữ có dã tâm, bởi vì rất hợp với khẩu vị của tôi.” Trần Gia Bảo búng tay.
Phan Phi Uyên nghe được sự mập mờ trong câu nói của Trần Gia Bảo, sắc mặt có chút đỏ ửng.
Trần Gia Bảo uống một hớp trà cười khẽ: “Tuy rằng Trắc Phi Vũ chỉ là một con ruồi, nhưng lời nói của anh ta nhắc nhở tôi rằng ngày mai tôi sẽ đấu trận thứ ba với Tôn Trường Đông, cô có thể đánh cược cho tôi, có bao nhiêu thì đặt bấy nhiêu, tỷ lệ là 1:4.5, nếu như đặt cược 35 tỷ, vậy thì cô có thể thắng được 157500 tỷ, đương nhiên cuối cùng cô có thể thắng được bao nhiêu, đều phụ thuộc vào sự dứt khoát của cô như thế nào”.
Phan Phi Uyên không ngờ Trần Gia Bảo lại nói được ra câu này, mỉm cười:”Xem ra anh rất tự tin sẽ thắng được Tôn Trường Đông.”
“Một trăm phần trăm tự tin.”
“Nếu anh thua thì sao? Vậy thì tôi không phải là sẽ chịu thiệt rất lớn sao?” Mặc dù Phan Phi Uyên cũng có lòng tin với Trần Gia Bảo, nhưng cô ta là một người phụ nữ đặt lý trí lên trước cảm tính, không phải chỉ vì tin tưởng Trần Gia Bảo mà không màng tới mọi thứ để đặt cược.
Trần Gia Bảo tự tin nói: “Nếu tôi thua, cô mất bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả lại gấp đôi cho cô.”
“Nghe có vẻ như tôi sẽ không mất tiền.” Phan Phi Uyên sửng sốt, che miệng cười:”Xem ra dù thế nào, tôi cũng có thể lợi dụng cơn gió đông này để kiếm lời lớn. Được rồi, tôi đồng ý đặt cược với anh. Nhưng tôi phải nói trước nếu lần này tôi đặt cược 17500 tỷ, đến lúc đó nếu anh thua, anh sẽ phải bồi cho tôi 35000 tỷ.”
17500 tỷ này đã chiếm 70 % tài sản của cô ta. Nếu như đã quyết tâm đặt cược, vậy thì phải đặt một khoản lớn mới đã!
“Đúng là một món lớn.” Trần Gia Bảo kinh ngạc. Mặc dù có được lời hứa hẹn của anh dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ đạt được kết quả như ý, nhưng mức chi của Phan Phi Uyên là 17500 tỷ, cũng đã khiến anh lau mắt mà nhìn rồi, không ngờ bề ngoài đáng yêu dịu dàng như cô ta, trong lòng lại có thể quyết đoán đến như vậy.
Trong lòng anh không khỏi càng thêm tán dương, nâng chén trà trong tay lên, cười nói: “Rất nhanh, cô sẽ vì quyết định hiện tại mà cảm thấy may mắn, tôi dùng trà thay rượu, trước mắt chúc mừng cô kiếm được một khoản lớn, đồng thời cũng là chúc mừng tôi, có thể có được một nữ trợ thủ tài giỏi trong giới thương nghiệp như cô Phi Uyên lừng danh đây.”
“Vậy tôi chúc anh có thể vừa xuất quân là đánh thắng.” Phan Phi Uyên bưng chén trà lên trước mặt, nhấp nhẹ son môi, chỉ cảm nhận được mùi thơm từ môi và răng.
Sau đó, cô ta lấy kính râm và rời đi, sẵn sàng huy động vốn để đặt cược vào Trần Gia Bảo, vì đã hạ quyết tâm nên cô ta phải hành động càng sớm càng tốt.
“Đúng là một người phụ nữ hấp dẫn.” Trần Gia Bảo nhìn tấm lưng cong cong của Phan Phi Uyên, vẻ mặt ngưỡng mộ, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Buổi chiều, biệt thự nhà họ Tôn.
Khi Tôn Trường Đông đang đắm chìm trong sự phấn khích sắp đánh bại hoàn toàn Trần Gia Bảo vào ngày mai, thì một người bất ngờ đột ngột đến thăm.
“Cậu chủ Bùi, không ngờ cậu lại có thể chiếu cố đến thăm, tôi không có từ xa tiếp đón, thất lễ rồi.”