Mục lục
Cực Phẩm Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 870


“Muốn chết à!”


Mao Thành Trực ngay lập tức vui mừng khôn xiết, mặc dù anh là đàn ông, nhưng từ nhỏ đã tu luyện công pháp có thuộc tính âm nhu, hơn nữa có cơ duyên, nên anh lấy được kiếm Thanh Sương, mỗi khi huy động kiếm, bên trong thân kiếm sẽ tự động tản ra khí lạnh mãnh liệt, công lực tăng thêm ba phần, có thể nói là như hổ thêm cánh, điều này cũng làm cho anh tự tin trở thành một trong những người mạnh nhất ở trình độ tông sư trung kỳ.


Mà lúc một kiếm này anh bổ về phía Trần Gia Bảo, anh chẳng những thi triển toàn lực, mà còn thi triển khí lạnh trong kiếm Thanh Sương ra.


Anh tự tin, ở dưới một kiếm này, dù Trần Gia Bảo có lợi hại hơn nữa, cũng tuyệt đối không chết thì cũng bị thương!


Nghĩ tới đây, trong mắt Mao Thành Trực lộ vẻ sát khí chiến thắng, anh thôi động chân nguyên trong cơ thể không giữ lại chút nào lần thứ hai, để chém giết Trần Gia Bảo chỉ với một kiếm!


Trong khoảnh khắc tiếp theo, Mao Thành Trực chỉ cảm thấy lực thân kiếm đột nhiên biến mất, anh không khỏi hoảng hốt trong bụng.


Chỉ thấy Trần Gia Bảo đang nghiêm nghị đứng ngạo nghễ, hai tay nâng lên, ở trong lòng bàn tay anh xuất hiện một quả bóng màu trắng to bằng quả bóng rổ, bên trong nó có khí thể rất dày, toát ra hơi thở bạo liệt và lạnh lẽo.


Rõ ràng là luồng không khí lạnh từ thân kiếm cùng sức mạnh của Mao Thành Trực, đã bị quyền của Trần Gia Bảo hấp thụ vào hai tay.


“Cái này… Điều này sao có thể?”


Mao Thành Trực khiếp sợ nói, tuy anh là cường giả tông sư, thế nhưng chợt mất đi sức mạnh, nên thân thể ở giữa không trung vẫn mất đi cân bằng, dẫn đến trong nháy mắt xuất hiện khe hở.


“Giết anh, thì nhà họ Tô ở tỉnh Nghệ An, cũng chỉ còn lại có “Sáu đại kim cương thôi.”


Sát khí trong mắt Trần Gia Bảo lóe lên rồi biến mất, đột nhiên anh giẫm lên mặt đất, dùng tay phải đẩy ra một năng lượng màu trắng, đánh vào ngực Mao Thành Trực.


Trong nháy mắt, một sức mạnh cuồng bạo lan tràn bốn phía, giống như động đất, mọi người chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân run rẩy không ngừng, cả tường quán bar lung lay sắp đổ, tường lẫn bông tuyết cùng bong ra từng màng.


“Không xong rồi, nhà sắp sập.”


Vẻ mặt Hồng Liên biến đổi, cô ấy không kịp nghĩ nhiều, một tay ôm eo thon của Diệp Ngọc Trâm, một tay tóm lấy áo Tạ Quốc Hùng, đi ra phía ngoài lối trong nháy mắt.


Bên kia, đám người Tô Thái Vũ và Cao Tuấn Hùng cũng đồng loạt chạy ra.


Sau một khắc, chỉ nghe một tiếng “Ầm ầm” vang lên thật lớn, ba tầng lầu của quán bar sụp xuống trong nháy mắt, cảnh tượng nhất thời thành bụi đất tung bay, nên không nhìn rõ tình huống bên trong.


“Chị Hồng Liên, Gia Bảo sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”


Diệp Ngọc Trâm lo lắng, ba tầng sụp xuống trong nháy mắt, mà Trần Gia Bảo vẫn còn ở bên trong, đó là thân thể máu thịt, thì sẽ không xảy ra chuyện chứ?


Hồng Liên kiêu ngạo nói: “Trần tiên sinh là nhân vật kinh tài tuyệt diễm cỡ nào, đừng nói chỉ là ba tầng sụp xuống, dù long trời lở đất, hay tận thế, Trần tiên sinh sẽ không xảy ra chuyện.”


Đương nhiên, nghiêm chỉnh mà nói, lời nói này của cô ấy hơi phóng đại, nhưng, cũng có thể từ đó nhìn ra Hồng Liên có lòng tin rất lớn với Trần Gia Bảo.


Tô Thái Vũ, Cao Tuấn Hùng và những người khác đang lo lắng trong lòng, trước một giây quán bar sụp đổ, tất cả đều nhìn thấy Trần Gia Bảo thuận lợi đánh trúng bộ phận quan trọng của Mao Thành Trực, với thực lực hùng mạnh của Trần Gia Bảo mà nói, dù Mao Thành Trực bất tử, chỉ sợ cũng sẽ bị trọng thương.


“Đại thế đã mất, không thể ở lâu nữa, phải mau rời khỏi đây mới được, nhỡ Trần Gia Bảo phục hồi tinh thần lại, thì chỉ sợ mình muốn đi cũng không đi được.”


Mắt Tô Thái Vũ chuyển động, cô ấy lặng lẽ lui về phía sau, mắt thấy đám người Hồng Liên đang nhìn chằm chằm vào động tĩnh trong quán bar, không phát hiện ra tung tích của mình, thì trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.


Lúc đang chuẩn bị bỏ chạy, thì đột nhiên, chỉ nghe tiếng xé gió “vù” vang lên, một nói thế kiếm màu trắng xuyên qua khói bụi, lạnh thấu xương hướng về phía Tô Thái Vũ!


Tô Thái Vũ còn chưa kịp phản ứng, đầu gối ở đùi phải đã bị thế kiếm xuyên qua, anh ta kêu thảm một tiếng, rồi té lăn trên đất, đau đến mức ngũ quan vặn vẹo.


Lúc này, đám người Cao Tuấn Hùng, Lý Tiến Hưng, Đỗ Hân mới phát hiện thì ra Tô Thái Vũ muốn chạy trốn một mình, nên sắc mặt họ nhất thời đại biến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK