Trần Gia Bảo nhún vai cười một tiếng: “Mấy hôm trước lúc còn ở sân bay, cô ấy thấy tôi đi với Đông Vy, bây giờ lại thấy cô, có lẽ suy đoán tôi là tên sở khanh.”
“Anh không phải vốn dĩ là tên đàn ông bắt cá vô số tay sao?” Lục Bảo Ngọc che miệng cười, ánh mắt quyến rũ nói: “Có điều, nếu anh không xấu xa như vậy, Lục Bảo Ngọc này cũng không có cơ hội đến gần anh đâu.”
Hồ ly tinh, mười phần yêu tinh!
Trần Gia Bảo không nghĩ tới, Lục Bảo Ngọc luôn luôn toát ra khí chất xuất trần thoát tục, lúc ngọt ngào lại làm điên đảo hồn phách người khác như vậy.
Trần Gia Bảo cho dù tâm lý kiên định, nhưng trong lòng cũng nóng rực như lửa, vòng tay ôm Lục Bảo Ngọc vào ngực, cảm nhận thân thể mềm mại động lòng người của cô, nói: “Đáng tiếc buổi tối nay em phải đi rồi, nếu không thì…”
“Nếu không thì như thế nào?” Lục Bảo Ngọc cũng rất thích được Trần Gia Bảo ôm vào ngực, nhắm hờ cặp mắt, trong lòng thoải mái rên rỉ một câu.
“Nếu không, tối nay nhất định tôi phải ăn em!” Trần Gia Bảo “Hung tợn” nói.
Lục Bảo Ngọc cười khanh khách, nhỏ giọng nói: “Dù sao em cũng là người của anh, anh đã có lời, buổi tối nay em có thể đổi chuyến bay.”
Sau khi nói xong, Lục Bảo Ngọc khẩn trương mong đợi.
Ngoài suy nghĩ của Lục Bảo Ngọc, Trần Gia Bảo lắc đầu: “Anh biết trong lòng em còn đang mắc chuyện nhà họ Tả ở tỉnh Trung Nguyệt, thời điểm này muốn lần đầu của em, thật ra cũng không hay ho lắm, chờ anh giải quyết chuyện phiền toái của nhà họ Tả, đến lúc đó em có chạy cũng không thoát!”
Lục Bảo Ngọc biết Trần Gia Bảo đang suy nghĩ cho cô, trong lòng cảm động, đỏ mặt cười duyên nói: “Được, chờ Gia Bảo giải quyết xong chuyện phiền toái của nhà họ Tả, Bảo Ngọc tắm rửa sạch sẽ chờ anh.”
Trần Gia Bảo vô cùng mong đợi, sửa sang lại quần áo cho Lục Bảo Ngọc, cười nói: “Đi, hai ta đi dạo phố một chút.”
“Ừ!”
Lục Bảo Ngọc tươi cười, hai má hiện hai lúm đồng tiền xinh tươi như hoa, nắm tay Trần Gia Bảo, hai người đi dạo phố.
Đường Thiên đón xe trở lại quán rượu Hạ Thạp, vừa mới vào bên trong quán ngồi trên chiếc ghế sô pha, không nhịn được khó chịu trong lòng, đem túi xách tiện tay đáp một cái vào tường, mắng mỏ: “Tên sở khanh háo sắc dâm dục, chị Đông Vy đúng thật là mắt mù!”
“Ai ui, bảo bối của ta, rốt cuộc em gặp phải tên sở khanh nào hả?” Bỗng nhiên, cửa phòng tắm mở ra, một người phụ nữ bọc trên người một chiếc khăn tắm màu trắng, cười cười bước ra, ngồi bên cạnh Đường Thiên, cười nói: “Chị vừa mới tắm xong, nghe thấy tiếng thở giận dữ của em, rốt cuộc ai chọc em tức tới vậy?”
Chuyện này liên quan đến việc riêng của Hàn Đông Vy, Đường Thiên vốn dĩ không muốn nói chút nào, nhưng giấu trong lòng làm cô quả thực khó chịu, suy nghĩ chốc lát, liền nói: “Chị Đào, chị còn nhớ lúc chúng ta ở sân bay, có một tên đàn ông nhiệt tình hôn môi Hàn Đông Vy không?”
“Nhớ.” Chị Đào chặc chặc thở dài nói: “Có thể cưa nổi loại người chỉ biết đến công việc làm ăn kinh doanh như Hàn Đông Vy, người trẻ tuổi đó chắc chắn không tầm thường, thế nào, tự dưng đột nhiên nhắc tới anh ta… A, em nói tên sở khanh, không phải là nói đến tên đó chứ?”
“Ngoài anh ta ra thì còn ai?” Đường Thiến thở phì phò tức giận.
Chị Đào kinh ngạc nói: “Hôm nay em gặp phải anh ta hả, anh ta trêu chọc em sao?”
“Anh ta không trêu gì em, ngược lại còn giúp em không ít chuyện.” Đường Thiến nói.
Chị Đào kinh ngạc tò mò, nói: “Anh ta giúp em, sao em còn mắng anh ta là tên sở khanh?”
Đường Thiên đem chuyện xảy ra trong ngày hôm nay nói lại toàn bộ, cuối cùng tức giận thêm một câu: “Anh ta giúp em giải quyết vấn đề khó khăn, còn… Còn để cho em tiếng kiệm được gần 2 tỷ, trong lòng em ghi nhận ân huệ đó, chẳng qua là em bất bình thay cho chị Đông Vy, anh ta bắt cá hai tay, còn làm giữa ban ngày ban mặt như vậy, tên thối tha, cặn bã!”