Cách đó không xa, Terai Chika nhìn thấy Trần Gia Bảo thoát chết, cô căm hận nói: “Trần Gia Bảo thật may mắn, tự nhiên lại được cô gái xinh đẹp như vậy đỡ hộ một chiêu, giúp anh ta thoát được một kiếp, thật là đáng chết mà!”
Lúc này, Đạm Đài Thái Vũ giống như một con thiêu thân, nửa người cô dựa vào lòng của Trần Gia Bảo, khuôn mặt trắng trẻo và thanh tú của cô giờ đây trở nên xanh xao ốm yếu, trên chiếc váy màu vàng nhạt là những vệt máu, giống như những bông hoa màu đỏ kiều diễm nhưng lại đẹp đến mức thê lương.
“Tại…tại sao?”
Trần Gia Bảo nhìn Đạm Đài Thái Vũ trong lòng mình, rất nhiều cảm xúc như cảm kích, kinh ngạc, nghi ngờ… ùn ùn kéo đến trong anh.
Giữa hai lông mày của Đạm Đài Thái Vũ hiện lên một dấu vết yếu ớt hiếm thấy, cô vươn tay nắm lấy vai của Trần Gia Bảo, cố gắng thoái khỏi vòng tay của anh, lãnh đạm nói: “Tôi đã nói rồi, hôm nay tôi sẽ không để anh chết ở đây, tôi Đạm Đài Thái Vũ nói được làm được.”
Nói xong, Đạm Đài Thái Vũ đột nhiên đột nhiên cau mày ho nhẹ, từ khóe miệng trắng nõn của cô chảy một vệt máu đỏ tươi.
Trong lòng Trần Gia Bảo cảm thấy chấn động, anh nói: “Cô…Cô không sợ chết sao?”
Đạm Đài Thái Vũ dùng kiếm chống lên mặt đất, gắng gượng hít vào một hơi mới có thể đứng vững, tuy rằng yếu ớt nhưng giữa hai lông mày cô vẫn hiện lên vẻ cứng cỏi. Cô nhìn Trần Gia Bảo nói: “Anh không cần phải cảm ơn tôi, cũng không cần phải cảm thấy áy náy, cứ coi như tôi đã chết, đó là lựa chọn của tôi, không liên quan đến Trần Gia Bảo anh, hiện tại cơ thể tôi đã bị trọng thương, không còn sức để chiến đấu nữa, anh cứ suy nghĩ kĩ nên làm thế nào để thoát chết ngày hôm nay đi.”
“Thoát chết? Thật là một giấc mộng ngu xuẩn!”
Đột nhiên, giọng nói khinh thường của Cung Thiên Kinh truyền đến, hắn ta đứng cách đó năm mét, chống một tay về phía sau, phong thái tự nhiên, từ trên cao nhìn xuống, nói: “Cô nương Đạm Đài thật xứng là đồ đệ giỏi của Ngô Uyển Tông, thân là nữ nhi, nhưng lại khí thế hơn người, đánh bại vô số nam nhân, Cung Thiên Kinh ta thật lấy làm bái phục, chỉ là đã để cô nương Đạm Đài phải thất vọng rồi, bởi vì hôm nay, Trần Gia Bảo sẽ phải chết!”
Vừa nghe đến một tiếng “phải chết”, Hề Vũ Triều cùng bốn vị Tông Sư khác ngay lập tức bao vây lấy Trần Gia Bảo.
Trong khoảnh khắc, Trần Gia Bảo đã rơi vào chỗ chết thật rồi!
“Quá tuyệt, Đạm Đài Thái Vũ đã bị thương nặng, không thể tiếp tục tham gia chiến đấu, chỉ còn lại một mình Trần Gia Bảo thì khó có thể chống đỡ, tuyệt đối không thể thoát chết được!”
Terai Chika rất phấn khích, dường như cô ấy đã nhìn thấy trước cái chết của Trần Gia Bảo.
Trong sân, Trần Gia Bảo hít thật sâu một hơi, khôi phục chân khí trong cơ thể, mặc dù đang phải đối mặt với tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nhưng ánh mắt anh vẫn rất cứng rắn, kiên định, không chút sợ hãi hay chùn bước.
Cung Thiên Kinh khinh thường nói: “Tôi biết mối quan hệ giữa anh với nhà họ Ngụy rất tốt, anh yên tâm đi, đợi sau khi anh chết, tôi sẽ dẫn những người còn lại, trực tiếp tiêu diệt nhà họ Ngụy, giết chết Ngụy Phong Lăng và Ngụy Nhã Huyên, để họ được xuống âm phủ đoàn tụ cùng anh. À đúng rồi, tôi nghe nói rằng hầu hết những người phụ nữ của anh đều ở tỉnh Hà Tĩnh, nói không chừng, bất chợt vào một lúc nào đó, tôi sẽ đến tỉnh Hà Tĩnh và giết chết tất cả những người phụ nữ của anh, vì vậy sau khi anh xuống âm phủ, cũng sẽ không cảm thấy cô đơn đâu.”
Hề Vũ Triều và bốn người khác phá lên cười, trong trận đấu ngày hôm nay, mặc dù tỉnh Hà Tĩnh đã bị thiệt hại nặng nề trong giới võ lâm, nhưng đổi lại có thể đánh bại hoàn toàn một đối thù mạnh như Trần Gia Bảo, thì cũng đáng!
Ánh mắt Trần Gia Bảo như muốn bùng cháy, rồng có Nghịch Lân, nếu ai dám động vào thì rồng sẽ giết người đó, và người phụ nữ của Trần Gia Bảo cũng chính là Nghịch Lân của anh!