Trên quảng trường, Long Trạch Việt đau đến mức ngũ quan biến dạng, anh ta kinh sợ nói: “Trần Gia Bảo, nếu như anh dám đánh gãy chân của tôi thì anh xong rồi, anh chết chắc rồi, nhà họ Long sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”
“Đúng là nực cười.” Trần Gia Bảo cầm lấy chiếc kim châm cuối cùng ở trong tay, đi đến trước mặt của Long Trạch Việt, nhìn anh ta từ trên cao xuống, nói: “Tượng đất còn có 3 phần tức giận, huống chi là Trần Gia Bảo tôi đây? Lúc nãy, anh dùng châm độc để giết tôi sao lại không nghĩ đến hậu quả hiện tại, chẳng lẽ tôi nên đứng im để cho anh giết mà không ra tay hay sao?”
Long Trạch Việt cắn chặt răng, trong mắt của anh ta hiện lên tia hận thù, nói: “Hiện tại anh đừng có đắc ý vội, nếu anh dám đối xử với tôi như vậy thì có một ngày, nhà họ Long sẽ khiến anh phải hối hận bội phần, còn khiến cho tất cả những người có quan hệ với anh phải sống dở chết dở!”
“Dám uy hiếp Trần Gia Bảo thì anh cũng không nhận nổi hậu quả này đâu.” Trần Gia Bảo cầm kim châm cuối cùng trong tay lên, kiêu ngạo nói: “Lúc nãy anh độc ác muốn giết tôi, hiện tại lại còn dám uy hiếp người bên cạnh tôi, như vậy là đã động đến lửa giận của tôi rồi, như vậy cây kim châm này của tôi sẽ đâm thủng huyệt Khí Hải của anh, phế bỏ tu vi của anh, khiến anh trở thành đồ phế vật!”
“Anh dám!” Sắc mặt của Long Trạch Việt thay đổi, vẫn còn cố già mồm hét lớn.
“Vì sao tôi lại không dám chứ?” Kim châm của Trần Gia Bảo nhắm ngay vào chỗ “huyệt Khí Hải” ở bụng của Long Trạch Việt.
Đám người Vũ Trầm Minh vô cùng kinh ngạc, Vũ Vô Song liền đứng lên, nếu như Long Trạch Việt thật sự bị Trần Gia Bảo phế bỏ tu vi ngay ở nú Vụ Ẩn này thì nhà họ Vũ bọn họ khó có thể trụ ở đây được nữa, vì thế ông ta vội vàng quát lớn: “Trần Gia Bảo, mau dừng tay lại!”
Trần Gia Bảo liếc mắt nhìn đám người chủ trì võ đài, nói: “Lúc anh ta dùng châm độc giết tôi sao không thấy mấy người ra ngăn cản, hiện tại tôi mới chỉ phế bỏ tu vi của anh ta thôi mà mấy người liền đứng cả dậy, hay là mấy người cho rằng Trần Gia Bảo tôi bị Long Trạch Việt khi dễ thế nào cũng được, hôm nay tôi nhất muốn phế bỏ tu vi của Long Trạch Việt, các người ai cũng không ngăn cản được tôi đâu.”
Nhất thời sắc mặt của đám người nhà họ Vũ đều thay đổi, nếu như Long Trạch Việt thật sự bị phế bỏ tu vi ở núi Vụ Ẩn thì nhà họ Long nhất định sẽ nổi trận lôi đình, chảng những sẽ tới đây vì Trần Gia Bảo mà còn muộn giận chó đánh mèo lên người nhà họ Vũ, hậu quả vô cùng nghiêm trọng!
“Láo xược!” Vũ Cửu Bảo đập bàn đứng dậy, lạnh lùng nói: “Long Trạch Việt chính là cậu hai của nhà họ Long, thân phận vô cùng cao quý, có địa vị đáng nể, một cái tên Trần Gia Bảo vô danh tiểu tốt như cậu lấy gì mà so với cậu ấy, vì thế cậu phải thức thời mau thả Long Trạch Việt ra, hơn nữa còn phải xin lỗi cậu ấy, nói không chừng thù cậu đá gãy chân Long Trạch Việt có thể giải hòa được, tha cho cậu một mạng!”Tên miền mới của bên mình là Vietwriter.vn. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Vừa dứt lời, trong lòng của Vũ Vô Song thầm kêu hỏng rồi, qua vài ngày ông ta giao tế với Trần Gia Bảo thì biết được Trần Gia Bảo nhìn như có vẻ dễ nói chuyện nhưng thực ra tính cách của cậu ta rất kiêu ngạo, ăn mềm không ăn cứng, Võ Chính Minh làm như vậy chính là hạ thấy Trần Gia Bảo, có khi không đạt được mục đích, ngược lại có khi chuốc họa vào người.
“Ý của ông là tính mạng của Long Trạch Việt trời sinh còn cao quý hơn cả tính mạng của Trần Gia Bảo tôi sao? Cho nên tôi chỉ có thể bị giết còn không được phép phế bỏ anh ta? Thế nhưng ông có biết đây chỉ là mộng tưởng của một mình ông không, còn thật sự ở trong mắt tôi, anh ta chỉ là một con kiến hôi, sống hay chết thì chỉ dựa vào một ý niệm của tôi thôi, ví dụ như hiện tại tôi muốn phế bỏ anh ta còn ông thì bất lực chẳng làm gì được.”
Trong ánh mắt của Trần Gia Bảo chợt có tia sát khí lóe lên, anh bấm tay một phát, kim châm liền bắn thẳng vào bụng của Long Trạch Việt.
“Dừng tay…” Sắc mặt của Võ Cửu Bảo thay đổi, ông ta quát lớn!
Ông ta còn chưa nói xong thì đầu nhọn kim châm đã chợt lóe trước mắt mọi người, kim châm đã phá hỏng huyệt Khí Hải của Long Trạch Việt, phế bỏ tu vi ở cảnh giới “tông sư sơ kỳ” của Long Trạch Việt.
Nhất thời, đan điền của Long Trạch Việt vô cùng đau đớn, “phụt” một tiếng, anh ta phun ra một búng máu, sắc mặt trắng bệch, suýt chút nữa thì ngất đi.