“Muộn như vậy rồi còn gọi điện cho Trần Gia Bảo, nếu còn nói giữa hai người họ không có quan hệ gì, ai có thể tin chứ?”
Liễu Ngọc Phi nghĩ đến dung mạo xinh đẹp không kém gì mình của Lưu Vũ Tình, trong lòng càng thêm chua xót, cô ta vốn dĩ đã sẵn sàng hiến thân cho Trần Gia Bảo, lại còn bị người phụ nữ khác làm phiền, đúng là đáng hận.
Đột nhiên, cảm giác mơ hồ ban đầu lướt qua đột nhiên biến mất, ánh mắt Liễu Ngọc Phi trở nên rõ ràng.
Lại nói tới Trần Gia Bảo khi nghe thấy giọng nói của Lưu Vũ Tình, cũng ngạc nhiên không kém, nhưng ngay lập tức nhớ ra lần trước ở thành phố Đặt Cược Đá, bản thân đã đích thân nói số điện thoại cho Lưu Vũ Tình, liền nói: “Cô Lưu, muộn như vậy rồi còn gọi điện cho tôi. Có chuyện gì vậy?”
Giọng nói đùa giỡn của Lưu Vũ Tình phát ra từ điện thoại “Có phải là thời điểm Vũ Tình gọi điện đến không đúng, làm phiền anh Trần làm chuyện quan trọng không?”
Trần Gia Bảo nhìn Liễu Ngọc Phi, thấy Liễu Ngọc Phi đã ngồi dậy, tức giận nhìn mình.
Trong lòng anh nở nụ cười chua xót, thật sự là cô làm phiền tôi rồi, nhưng là chuyện như vậy làm sao có thể dễ dàng nói ra được, liền lãnh đạm nói: “Cô có chuyện gì? Nếu như không có tôi cúp máy đây.”
“Có!” Giọng của Lưu Vũ Tình lập tức trở nên trịnh trọng, nói: “Không phải anh Trần đã giao cho tôi tìm thợ chế tác ngọc thạch để chế tác Ngọc Long Thạch thành đồ trang sức sao? Hiện tại đã làm xong mẫu nhẫn ngọc đầu tiên, cần anh Trần tận mắt xem chiếc nhẫn có ưng ý không, nếu chưa ưng ý thì cần điều chỉnh gì không”.
Trần Gia Bảo hơi suy tư, chiếc nhẫn ngọc làm bằng Ngọc Long Thạch dùng để tặng cho những người phụ nữ xung quanh mình, đối với bọn họ mà nói, cũng coi như là tín vật vô cùng quan trọng, tất nhiên là phải làm thật hoàn hảo mới được.
Nghĩ vậy, Trần Gia Bảo liền đồng ý, nói: “Được, còn thời gian và địa điểm thì sao?”
Ngay sau đó, Lưu Vũ Tình hẹn xong với Trần Gia Bảo, là vào trưa ngày mai ở một câu lạc bộ cao cấp ở thành phố Thái Bình, Lưu Vũ Tình nói xong liền nhanh nhẹn cúp điện thoại.
Trần Gia Bảo đặt điện thoại di động xuống, đang định tiếp tục “chuyện đại sự” còn dang dở, Liễu Ngọc Phi đã chỉnh lại xong quần áo, khuôn mặt xinh xắn bước xuống giường, đồng thời chua ngoa nói:”Xem ra sức hút của anh Trần đúng là lớn thật. Bất kể lúc nào, cũng có một ’em gái mưa’ chủ động gọi điện cho cậu. Nếu là như vậy, tôi cũng không quấy rầy anh Trần nữa.”
Trần Gia Bảo đương nhiên biết câu ‘em gái mưa’ trong lời của Liễu Ngọc Phi là đang mỉa mai cái gì.
Anh bước tới, không cho Liễu Ngọc Phi một chút cơ hội từ chối, mạnh mẽ ôm Liễu Ngọc Phi vào lòng, nhấm nháp một chút hương thơm trên gò má thanh tú của cô ta, mỉm cười: Cô cũng là em gái mưa của tôi.”
“Hừ, cũng phải xem xem mình mới lớn thế nào, gọi tôi là chị còn được.” Liễu Ngọc Phi đỏ mặt, bị sự nam tính của Trần Gia Bảo chấn áp, chỉ cảm thấy thân thể tê dại, sự ghen tuông ban đầu ở trong lòng cũng tan thành mây khó, ậm ừ: “Mau thả tôi ra, tôi phải về phòng ngủ đây.”
Trong căn phòng thiếu ánh sáng, Liễu Ngọc Phi bị Trần Gia Bảo ôm trong tay, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, vừa mừng vừa giận vặn vẹo thân thể mềm mại, giãy dụa trong vòng tay của Trần Gia Bảo, cố gắng đứng dậy khỏi vòng tay của Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo mỉm cười, vô tình, tay phải chậm rãi duỗi về phía trên đùi Liễu Ngọc Phi, mặc dù có một lớp vải mỏng, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự trơn bóng và mượt mà động lòng người, cười khẽ: “Đừng động đậy, cẩn thận châm ngòi lửa đấy.”
“Cái gì mà châm ngòi lửa…a ..?.” Liễu Ngọc Phi đột nhiên phản ứng lại, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên đỏ bừng, cảm nhận được sự suồng sã từ bàn tay to lớn của Trần Gia Bảo, cùng với hơi nóng từ tay anh, cơ thể mềm mại bỗng nhiên trở nên bủn rủn không có sức lực, ngã vào vòng tay của Trần Gia Bảo.
Cảm nhận được sự mềm mại và hương thơm phảng phất của người đẹp, Trần Gia Bảo sửng sốt, vươn tay nâng cằm Liễu Ngọc Phi lên, cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng manh.
Gần như theo bản năng, Liễu Ngọc Phi tự mình ngẩng đầu lên, chủ động trao một nụ hôn ngọt ngào.
Ngay khi vừa tiếp xúc, Liễu Ngọc Phi liền nhiệt tình đáp lại.
Một lúc sau, ngay khi Trần Gia Bảo chuẩn bị cởi dây lưng trên bộ đồ ngủ của Liễu Ngọc Phi, từ đó tiến hành bước tiếp theo.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo chỉ cảm thấy khóe miệng đau nhức, đồng thời có mùi máu tanh xộc lên.
Rõ ràng là Liễu Ngọc Phi không biết là đã tỉnh táo lại từ khi não, lợi dụng sự bất cẩn của Trần Gia Bảo để hung hăng cắn anh một cái.