Cũng chính vì vậy mà Vũ Vân Đình càng đánh vàng trở bên bực tức, càng đánh càng buồn phiền, không lâu sau đó thì cả người bắt đầu thở hổn hển.
Đột nhiên kiếm khí của Trần Gia Bảo tấn công tới, cắt vào mặt của ông ta, trên mặt ngay lập tức xuất hiện một vết thương nhỏ, nếu không phải ông ta kịp thời né tránh thì e rằng nửa gương mặt của ông ta sẽ bị kiếm khí của Trần Gia Bảo cắt nát.
Nhưng mà dù may mắn như vậy nhưng cũng làm cho Vũ Vân Đình tức giận, quát to, chiêu thức cũng trở nên lộn xộn.
Lại nói về Trần Gia Bảo, “Vô Cực Quyền” không chỉ hấp thu nội lực của Vũ Vân Đình mà “Vô Cực Quyền” còn vận động quyền pháp của chính nó, nắm đấm lúc nhanh lúc chậm, lúc cao lúc thấp, lúc nặng như lúc, lúc nhẹ như bông, làm cho Vũ Vân Đình không thể nào đoán được quyền pháp của Trần Gia Bảo, cũng không có cách đánh trả nào hiệu quả.
Cùng lúc đó, tay trái của Trần Gia Bảo nắm kiếm quyết, kiếm khí chạy ngang dọc xung quanh thân kiếm, số lượng nhiều không kể được, dù cho không tạo thành uy hiếp với Vũ Vân Đình thì cũng sẽ làm ông ta luống cuống tay chân.
Không lâu sau, trong cuộc đấu kiếm giữa hai người này, Trần Gia Bảo cố tình giữ sức và không sử dụng “Thiên Địa Nhân Tam Kiếm”, nhưng vẫn dần chiếm thế ưu thế.
Vũ Thanh Ninh sợ đến choáng váng, ông nội cô ta bản thân là một cường giả “Cảnh giới Truyền Kỳ” xuất sắc, trong khi chiến đấu một chọi mọt lại bị một kẻ không có tiếng tâm gì là Trần Gia Bảo áp đảo, nhất là khi sức mạnh của Trần Gia Bảo còn không bằng Vũ Vân Đình, hơn còn tuổi còn rất trẻ cho nên trở thành một cú sốc lớn đối với Vũ Thanh Ninh.
Những chuyện gây ra sự ngạc nhiên như vậy nếu như không tận mắt nhìn thấy thì có đánh chết Vũ Thanh Ninh cũng sẽ không tin!
“Trần Gia Bảo, cuối cùng thì anh là người hay quỷ? Không, Trần Gia Bảo tuyệt đối không phải là người, bởi vì người bình thường không thể nào làm được đến trình độ này như Trần Gia Bảo!”
Vũ Thanh Ninh cảm thấy đầu óc choáng váng, cô ta cảm thấy tam quan của mình từ trước đến nay cũng tan nát.
Bỗng nhiên tình huống ở trong sân đột nhiên thay đổi, một đao của Vũ Vân Đình bị Trần Gia Bảo đánh lui về sau, mông ngồi xuống đất, cắm đao ở trên mặt đất, oang oang la to: “Không đánh, không đánh. Ông đây sống hơn nửa đời người, một chân cũng sắp bước vào trong quan tài rồi, những trận chiến lớn nhỏ cũng phải gần một ngàn, đây chính là cuộc chiến ấm ức nhất, không đánh, không đánh. Có nói cái gì đi nữa cũng không đánh.”
Chuyện này đúng là nằm ngoài dự đoán của Trần Gia Bảo và Vũ Thanh Ninh.
Vũ Thanh Ninh thấy ông nội của mình chơi xấu như vậy thì khuôn mặt đỏ lên, cảm thấy mặt nóng hừng hực,
Trần Gia Bảo thì nở nụ cười chiến thắng, rút kiếm về, kiếm ý xung quanh thân kiến cũng biến mất không còn gì cả, cười nói: “Nếu như ông không đắt vậy thì tiền đặt cược của chúng ta thì sao?”
“Tôi không làm gì được cậu thì còn đánh cái gì mà đánh? Chuyện đánh cược thì coi như cậu thắng.” Vũ Vân Đình không biết làm gì hơn nói: “Mẹ nó, trận chiến nào không thoải mái chút nào, bực tức chết ông đây, còn có tên nhóc nhà cậu cũng quá xấu xa, bây giờ cuối cùng tôi cũng hiểu rõ rồi, thảo nào cậu lại lôi kéo muốn cá cược cùng với con bé Ninh, thì ra cậu thấy đao ý của tôi nên muốn bắt nạt, lợi dụng chuyện đánh cược với con bé Ninh để hấp dẫn sự chú ý của tôi sao đó cắt đứt đao thế đang hình thành, bị lừa gạt rồi, đúng là mắc cỡ chết mất.
Trần Gia Bảo cười nói: “Thưa ông, ông cứ nghĩ như vậy đi nếu như nó làm ông thoải mái, thằng cũng được, thua cũng được, tôi cũng gọi ông một tiếng ông, ông nói không có gì sai, lúc nãy tôi đúng là có sử dụng mưu kế, nếu không thì trận đấu này chắc chắn sẽ khó khăn hơn rất nhiều.”
Vũ Vân Đình liếc nhìn Trần Gia Bảo rồi nói: “Coi như tên nhóc nhà cậu thành thật, coi như tôi thua nhưng trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.”