Người đàn ông trung niên kia khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt góc cạnh, sắc sảo, rõ ràng không biểu lộ ra tức giận, cả người tản mát ra sự uy nghiêm của cường giả Bán Bước truyền kỳ.
“Ông ta chính là Ân Dương, chủ nhân đương nhiệm của nhà họ Ân.” Vũ Nhược Uyên nhỏ giọng nói với Trần Gia Bảo: “Thực lực thật sự của nhà họ Ân chính là phụ thân Ân Thập Phương, đã đến cảnh giới Truyền Kỳ trung kỳ.”
Trần Gia Bảo gật gật đầu, đồng thời trong lòng lại cảm thấy hoài nghi, Nhà họ Ân à đại gia tộc thứ hai của tỉnh Trung Thiên , thực lực còn kém xa nhà họ Sầm, ít nhất anh biết rằng ở nhà họ Sầm có rất nhiều cường giả truyền kỳ, mà chủ nhân Nhà họ Ân Ân Dương, cũng chỉ là Bán Bước truyền kỳ mà thôi.
Ân Dương đã bước nhanh tới trước mặt Trần Gia Bảo, tuy rằng tuổi so với Trần Gia Bảo lớn hơn rất nhiều, nhưng lại thể hiện dáng vẻ của người bề dưới, hơi cung kính cười nói: “Thì ra là cậu Trần tiếng tăm lừng lẫy đại giá đến đây, thật sự là thất lễ khi không nghênh đón từ xa, còn uổng công cậu Trần xin thứ tội.”
Hai vị bảo vệ bên cạnh kinh ngạc, Trần Gia Bảo là kẻ thù không đội trời chung của nhà họ Sầm, chủ nhân nghênh đón Trần Gia Bảo như vậy, nếu để bị Nhà họ Sầm biết, chọc phải lửa giận của nhà họ Sầm thì làm sao bây giờ?
Khóe miệng Trần Gia Bảo nở nụ cười nồng đậm nói: “Chủ nhân nhà họ Ân quá lời rồi.”
“Cô gái này tướng mạo như tiên nữ, mặc một bộ lễ phục màu trắng thanh khiết, cầm trong tay thanh kiếm Thu Thủy, nếu như tôi không đoán sai, tiểu thư hẳn là người ở núi Vụ Ẩn một đường kiếm rung động bốn phương cô Lưu Ly đúng chứ?” Ân Dương lại chuyển hướng sang Vũ Nhược Uyên, biểu hiện càng thêm kính cẩn.
Biểu tình trên mặt Trần Gia Bảo đột nhiên trở nên kỳ quái, lần trước trong đêm mưa, Vũ Nhược Uyên từng nói, cô ta là Vũ Nhược Uyên độc nhất vô nhị, không hy vọng bị người ta nhầm lẫn thành Lưu Ly, kết quả hôm nay vừa tới nhà họ Ân đã bị nhận sai, Vũ Nhược Uyên tuyệt đối sẽ vô cùng tức giận, thế nhưng nhìn bộ dáng Vũ Nhược Uyên vô tình bị chèn ép, thật sảng khoái!
Quả nhiên, sắc mặt Vũ Nhược Uyên vốn còn tươi cười khanh khách lập tức âm trầm xuống, lạnh lùng nói: “Tôi tên là Vũ Nhược Uyên, Vũ Nhược Uyên nhà họ Vũ, không liên quan gì đến Lưu Ly.”
Ân Dương cười trừ để dấu đi sự xấu hổ, lại là một lần nữa kinh ngạc, truyền thuyết nhà họ Vũ bên ngoài giới đã cùng Trần Gia Bảo liên thủ, chẳng lẽ là thật?
Sắc mặt Vũ Nhược Uyên vẫn lãnh đạm như cũ, cũng không nói gì.
Bầu không khí càng ngày càng lúng túng.
Trần Gia Bảo cười nói: “Chủ nhân nhà họ Ân, không mời chúng tôi vào ngồi sao, nếu để bị người ta nhìn thấy tôi đến nhà họ Ân, nói không chừng sẽ mang đến cho nhà họ Ân một không ít phiền phức đấy.”
“Cậu Trần trêu chọc rồi, nhà họ Ân chúng tôi không sợ phiền toái.” Ân Dương cười ha ha, làm ra cử chỉ mời: “Mời hai vị vào.”
“Vậy thì làm phiền rồi.” Trần Gia Bảo chắp tay cười cười, cất bước đi theo Ân Dương đi về phía khu nhà.
Vũ Nhược Uyên đi theo phía sau, khuôn mặt xinh đẹp vẫn lạnh như băng.
Đi thẳng một đường đến phòng khách, Trần Gia Bảo nhìn xung quanh một vòng, chỉ thấy phòng khách trang hoàng tráng lệ, cổ kính tao nhã, rất có phong cách thời kì bao cấp Việt Nam.
Ân Dương ngồi ở vị trí chủ nhà, kêu người giúp việc đưa tới ba chén trà Long Tỉnh thượng hạng, cười nói: “Mấy ngày nay cậu Trần có thể nói là tiếng tăm lừng lẫy, thậm chí ngay cả nhà họ Sầm cũng không thể làm gì được cậu Trần, lần này cậu Trần cùng cô Nhược Uyên đến nhà họ Ân, không biết vì chuyện gì?”
“Chúng tôi đến làm phiền rồi, nếu chủ nhân nhà họ Ân đã hỏi, thì tôi xin nói thẳng.” Trần Gia Bảo bưng chén trà lên, ngửi thử hương trà, trong lòng thầm khen một tiếng, mở miệng nói: “Tôi hy vọng nhà họ Ân có thể đứng về phía tôi, cùng nhau đối phó nhà họ Sầm.”
Giọng điệu của anh rất bình thản, nhưng lời nói ra, lại đủ để thay đổi cục toàn bộ tỉnh Trung Thiên.
Trong mắt Ân Dương hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức cười ha ha nói: “Nhà họ Ân chúng tôi cho tới bây giờ đều là rời xa những tranh chấp của tỉnh Trung Thiên , lúc này mới có thể bảo đảm sự uy nghiêm, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến nhà họ Sầm, quan hệ giữa nhà họ Ân chúng tôi và nhà họ Sầm luôn rất tốt, càng không thể liên thủ với cậu, chỉ sợ lần này cậu Trần đến đây uổng công rồi.”