Mà sau khi Trần Gia Bảo và Lưu Ly rời đi, cả quảng trường lặng ngắt một thoáng, sau đó bộc phát ra từng tiếng kêu sợ hãi, than thở, sau đó lại nhao nhao thảo luận.
“Trần Gia Bảo quá mạnh, dùng cảnh giới Bán Bước Truyền Kỳ lại có thể chém giết nhiều truyền kỳ cường giả như vậy, đúng là sáng tạo kỳ tích, mà cô gái từ trên trời giáng xuống lúc cuối mạnh đến đáng sợ, một kiếm là tiễn bước Sầm Bân Vĩ đi Tây Thiên rồi, còn dọa Vũ Lâm Giang tè ra quần, trấn áp tất cả cường giả ở đây, thực lực như thế, tôi đoán cô ấy chắc chắn phải đạt tới cảnh giới Truyền Kỳ hậu kỳ, thậm chí rất có khả năng đã đạt tới “tiên thiên” cũng nên.”
“Trận này nhà họ Sầm đã mất hai vị Truyền Kỳ trung kỳ, mối thù này hẳn là không chết không thôi, bọn họ sẽ không từ bỏ, hơn nữa Trần Gia Bảo còn mang theo Thiên Hành Cửu Châm, nhà họ sầm thèm muốn thứ kia, đại khái không lâu nữa sẽ tới tìm Trần Gia Bảo gây chuyện.”
“Nhà họ Sầm tính cái đinh gì, không thấy cô gái kia một kiếm chấn động cả đất trời à? Trần Gia Bảo có chỗ dựa trâu bò như thế, dù là gia chủ nhà họ Sầm đến cũng không làm ăn được gì. Tôi còn thắc mắc sao Trần Gia Bảo có một mình lại kiêu ngạo như vậy chứ, thì ra sau lưng có chỗ dựa trâu bò, sức chiến đấu vượt bậc, có người như thế chống lưng thì đừng nói là núi Vụ Ẩn, cho dù cả tỉnh Trung Thiên này Trần Gia Bảo cũng có thể đi ngang.”
“Ha ha, nhà họ Vũ muốn cướp đoạt Thiên Hành Cửu Châm và Trảm Nhân Kiếm của Trần Gia Bảo, chẳng những công dã tràng còn tổn thất nhiều cường giả như vậy, bọn họ bị thương nặng nề, cuối cùng còn phải cung kính bồi thường, thật quá lỗ vốn.”
Đệ tử nhà họ Vũ nghe đám đông bàn luận thì đều cảm thấy không biết giấu mặt đi đâu, mặt nóng bừng xấu hổ, hận không có cái lỗ dưới chân mà chui.
Trên đài chủ trì, một vị đại lão nhà họ Vũ vội đứng lên, tuyên bố quán quân cuộc thi trung y là Trần Gia Bảo, sau đó giải tán mọi người.
Phương Hàn Diệc đảo mắt, muốn thừa dịp loạn mà chạy trốn, một vị đại lão khác nhà họ Vũ nhanh tay lẹ mắt nhảy lên bắt anh ta lại. Đùa cái gì chứ, đã đắc tội Trần Gia Bảo còn định chạy à?
Mọi người xung quanh lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Hoàng Chí Huy lẫn trong đám người, hoảng sợ đến mức thút thít: “Cậu Ngô, chúng ta nhanh chạy xuống núi đi, còn tiếp tục ở đây nhỡ may Trần Gia Bảo muốn đối phó với mấy người chúng ta thì chúng ta có chín mạng cũng không đủ cho anh ta giết đâu.”
“Đi, mau đi thôi, không đi thì không kịp mất.” Ngô Thanh thậm chí không kịp nói một tiếng với Khương Ngọc và Hồng Yến Nhi, vội vàng dẫn Hoàng Chí Huy, hoảng hốt chạy xuống núi, sợ chậm một bước bị Trần Gia Bảo một chiêu thí mạng.
Bên kia, Hồng Yến Nhi nhìn toàn bộ trò hề của ba người Ngô Thanh, ánh mắt hiện lên vẻ hèn mọn, lắc đầu nói: “Lúc trước cảm thấy tốt xấu gì Ngô Thanh cũng là nhân vật hàng đầu tỉnh Trung Thiên, đáng tiếc bây giờ so với Trần Gia Bảo thì dù nhân phẩm, y thuật hay cảnh giới võ đạo đều kém quá nhiều. Haizz, đúng là gặp gỡ thiếu niên tuấn kiệt chân chính mới hiểu lúc trước mình đúng là ếch ngồi đáy giếng coi trời bằng vung, Mộng Mộng, Ngô Thanh không xứng với cô, sau này đừng đồng ý cho cậu ta theo đuổi. Tôi thấy chỉ có người như Trần Gia Bảo mới là anh hùng trong mộng của con gái chúng ta.”
Nói xong, hai mắt Hồng Yến Nhi tỏa sáng, đó là ánh sáng khi một cô gái chân chính động lòng.
Khương Ngọc giật mình kinh hãi, chẳng lẽ Hồng Yến Nhi thật sự sinh ra ý tưởng gì với Trần Gia Bảo à?
Đúng là Trần Gia Bảo rất lợi hại, nhưng trên đời này có mấy người như Trần Gia Bảo chứ? Người như vậy bên cạnh không thể thiếu người đẹp, không nói ai khác, cô gái từ trên trời giáng xuống, một kiếm chấn động tứ phương kia chẳng những có thực lực, cũng có dung mạo. Có người như vậy bên cạnh Trần Gia Bảo, Hồng Yến Nhi còn có cơ hội sao?
Lo lắng bạn tốt càng lún càng sâu, Khương Ngọc lo lắng nói: “Thi đấu đã kết thúc rồi, chúng ta cũng rời núi Vụ Ẩn đi.”
“Gấp cái gì?” Hồng Yến Nhi cười hì hì: “Thật vất vả mới đến núi Vụ Ẩn một chuyến, ở lại vài ngày đi, chẳng lẽ cô không muốn dò thám bí mật của Trần Gia Bảo à? Huống chi còn có cô gái siêu cấp lợi hại kia nữa, cô không tò mò soa? Nếu chúng ta có thể làm tốt quan hệ với đối phương, nói không chừng hai ta có thể đi ngang ở tỉnh Trung Thiên ấy.”