Tôn Khai Sơn hơi chau mày, không chấp Sầm Kim Thượng, tâm niệm rồi bóng người nhảy vọt ra phía sau của đối phương.
Một lúc sau, Sầm Kim Thượng đột nhiên nhảy về phía chân núi, bỗng nhiên anh ta vung dao nhanh rồi nhân cơ hội chạy thoát, ngay cả con trai duy nhất Sầm Khiếu Uy trước mặt cũng không màng.
Điều này nằm ngoài dự đoán của mọi người, làm sao cũng không ngờ, ngay cả Sầm Kim Thượng, một cường giả danh chấn thiên hạ cũng lâm nạn bỏ trốn khiến họ bất giác lấy làm lạ.
Sầm Khiếu Uy càng thêm tuyệt vọng.
Lưu Ly phản ứng cực nhanh. Trần Gia Bảo chỉ thấy mùi thơm trong gió thoảng qua, Lưu Ly đã nhảy vọt lên trước, giống như chín nàng tiên để lại tàn ảnh giữa không trung, bước lên trước chặn trước mặt Sầm Kim Thượng.
Vẻ mặt của Sầm Kim Thượng thay đổi, nhấc dao hướng về phía Lưu Ly và tức giận hét lên: “Mau tránh ra cho tôi!”
Lưu Ly không nói lời nào, hai say siết chặt chuôi kiếm, đột nhiên huýt sáo rồi hất tung thanh kiếm xuống.
Một luồng sáng lạnh lẽo vô biên khiến ánh nhìn của mọi người kinh ngạc và đập vào người của Sầm Kim Thượng.
Vẻ mặt của Sầm Kim Thượng thay đổi lớn, tay phải cầm không vững, bá đao thoát khỏi tay bay ngược lại.
Một lúc sau, ánh sáng lạnh lẽo không gì cản được, tụ lại hàng ngàn khí quyển, tách cả người của Sầm Kim Thượng ra làm đôi, sau đó nhanh chóng đông cứng thành băng, thành người băng đứng trên đường núi.
Lớp sương băng mờ có thể nhìn rõ xác của Sầm Kim Thượng với đôi mắt mở to, lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng vô cùng.
Vẻ mặt của Lưu Ly thờ ơ, “chập cheng” thu kiếm vào vỏ, bóng người chợt vụt qua rồi trở lại bên cạnh của Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo nhìn cô với ánh mắt quan tâm, Lưu Ly hơi lắc đầu, ý bảo không sao cả.
Lúc này Trần Gia Bảo mới thở phào, sau đó khoé miệng anh giương lên nụ cười, cuộc chiến này cuối cùng cũng kết thúc, còn anh cuối cùng cũng thắng!
Lúc này, bá đao đi một đường cung parabol trong không trung rồi từ từ rơi xuống, cắm xuống đất trước mặt của Sầm Khiếu Uy, lưỡi dao “ong ong” lúc lắc không ngừng.
Lúc này những người xung quanh mới phản ứng lại, đột nhiên bàn tán xôn xao. Lưu Ly chỉ một kiếm đã giết ngay Sầm Kim Thượng. Tuy Sầm Kim Thượng sớm đã bị thương, hơn nữa cũng không có ý định chiến đấu.
Nhưng bất kể thế nào, Sầm Kim Thượng cũng là cường giả vang danh tỉnh Trung Thiên. Lưu Ly chỉ một kiếm có thể giết chết ông ta ngay, đủ thấy thực lực của cô ấy mạnh đến cỡ nào.
Sầm Khiếu Uy thở “phù phù”, ngồi phịch dưới đất, mắt trừng to và lầm bầm: “Tiêu rồi, nhà họ Sầm thật sự tiêu rồi…”
Vẻ mặt của Tôn Khai Sơn hơi thay đổi, thực lực của Lưu Ly còn mạnh hơn nhiều so với lúc cô ấy ở núi Vũ Tiên, thực lực của cô ấy sao lại thăng cấp nhanh vậy?
Cũng may chọn cắt đứt với nhà họ Sầm, nếu không thì đối mặt với thực lực lớn như Lưu Ly, cộng thêm Liệt Địa Kiếm của Trần Gia Bảo, chỉ e là ông ta hôm nay đừng hòng sống sót rời khỏi núi Phượng Hoàng.
Trong lòng Tôn Khai Sơn cảm thấy may mắn, thần thái tỏ ra ngày càng khách sáo. Ông ta chấp tay và mỉm cười: “Hai người giành được thắng lợi nahnh chóng, quả thật là chuyện đáng mừng, chúc mừng chúc mừng.”
“Khách sáo rồi.” Trần Gia Bảo cười ha ha, không nhiệt tình, không tự nhiên, cảm giác hơi xa lạ.
Lưu Ly không thèm lên tiếng. Tuy nhà họ Sầm và cô ấy đứng đối lập, nhưng Tôn Khai Sơn trở mặt vô tình giết chết Sầm Kính Cung càng làm cô ấy thấy không quen.