Anh ta tên là Tojo Yusui, một cường giả tông sư trung kỳ, đứng thứ ba về sức mạnh trong toàn bộ phái Koga, chỉ đứng sau vị “thần” Iga Chiho và một ninja tông sư trung kỳ khác, thậm chí xếp hạng toàn bộ Nhật Bản, anh ta cũng được tính là một người khá mạnh.
Vì vậy, anh ta rất tự tin rằng mình có thể đánh bại… không, phải là giết chết Trần Gia Bảo một cách dễ dàng mới đúng.
Ngay lập tức, Tojo Yusui liền đánh giá Trần Gia Bảo từ trên xuống dưới, đột nhiên lộ ra vẻ khinh thường, nói bằng một thứ tiếng Việt nửa mùa: “Tôi tên là Tojo Yusui, cậu dám khiêu khích phái Koga, vì vậy cậu phải chết vì sự ngu xuẩn của mình. Tôi có thể đảm bảo, cậu tuyệt đối không thể sống mà ra khỏi phái Iga!”
Trần Gia Bảo liếc anh ta một cái rồi nói: “Tôi dám tới phái Iga, đương nhiên là có tự tin. Không những tôi có bước ra khỏi phái Iga, mà còn hiên ngang mà đi ra đi vào là đằng khác. Đáng tiếc, anh sẽ không thấy được cảnh này.”
Ngụ ý là Tojo Yusui sẽ chết trong tay Trần Gia Bảo này.
Iga Chiho và Iga Tsuki đồng thời cười khinh bỉ.
Trong địa phận của phái Iga, trước mặt Iga Chiho, cho dù thực lực của Trần Gia Bảo có thực sự tốt hơn Tojo Yusui thì anh cũng không thể giết Tojo Yusui. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Iga Chiho không cho phép, và họ cũng tin rằng sức mạnh của anh cũng không đủ làm điều đó.
Bên kia, Vũ Nhược Uyên cũng lắc đầu cười, cô đã đoán được mục đích của Trần Gia Bảo đến với phái Iga là gì, đó là liên kết với phái Iga để khống chế hoặc thậm chí là tiêu diệt phái Koga.
Nói cách khác, Trần Gia Bảo đã đến để nhờ phái Iga giúp đỡ. Trong trường hợp này, Trần Gia Bảo sẽ không dám đối đầu với phái Iga, đây chính là lý do tại sao Trần Gia Bảo không giết Iga Tsuki và Oda Kazue khi ở trong khách sạn.
Vì vậy, Vũ Nhược Uyên mới dám khẳng định, hiện tại Trần Gia Bảo chỉ ra oai vậy thôi, chứ kỳ thực anh sẽ không bao giờ giết Tojo Yusui.
Trước sự chứng kiến của mọi người, sắc mặt Tojo Yusui chợt tối đi, chậm rãi rút kiếm samurai ra, lưỡi kiếm lóe lên thứ ánh sáng lạnh lẽo, nói: “Cậu quá kiêu ngạo, cậu phải biết là thực lực của tôi đã đạt tới cảnh giới tông sư trung kỳ, là người mạnh thứ ba trong phái Koga.”
“Còn thanh kiếm trong tay tôi đã trải qua hàng trăm trận chiến lớn nhỏ, những cường giả bị nó giết cũng không phải kẻ tầm thường. Cậu sao có thể là đối thủ của tôi được?”
“Ha!” Trần Gia Bảo ngửa mặt lên trời mà cười: “Cá dưới sông lớn cỡ nào thì cũng chỉ là cá sông, làm sao có thể so với rồng nơi biển cả? Không cần biết kiếm của anh đã giết bao nhiêu người, anh cũng chỉ là một anh hùng nhỏ nhoi ở đất Nhật Bản này mà thôi, làm sao có thể so với cường giả ở nước chúng tôi được?”
Lời vừa dứt, mọi người ở phái Iga lại trở nên tức giận.
Vũ Nhược Uyên mỉm cười ra hiệu với Yoshimura Miyu. Hai cô cùng nhau rút lui, nhường chỗ cho Trần Gia Bảo chiến đấu.
“Ngạo mạn!” Tojo Yusui hét lên, ánh mắt đầy tức giận và sát khí: “Tôi sẽ giết chết cậu, coi như cái giá phải trả cho việc coi thường Nhật Bản!”
Sau đó, anh ta đột nhiên bước tới, lưỡi kiếm samurai phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, như thể biến thành một con rồng dài màu trắng bạc, lao thẳng về phía Trần Gia Bảo.
Dưới tác động của lực kiếm mạnh mẽ, một vết nứt dài xuất hiện trên mặt đất giữa anh ta và Trần Gia Bảo, quần áo của Trần Gia Bảo cũng bay lên phần phần.
Mọi người ở phái Iga nhìn thấy vậy thì rầm rộ la hét cổ vũ.