Mục lục
Cực Phẩm Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 177





Trần Gia Bảo đi tới tới trức trái bóng, đột nhiên nói với Tần Văn Nguyệt: “Có phải chỉ cần tôi đánh trái bóng này vào trong lỗ là sẽ thắng không?”





“Không vậy.” Tần Văn Nguyệt gật đầu, đột nhiên phản ứng lại, cả kinh nói: “Anh Trần, anh đừng nói từ trước tới nay anh chưa đánh golf lần nào nhé.”





Trần Gia Bảo gật đầu cười nói: “Đúng đấy, ngày hôm nay là lần đầu tiên đánh, không hiểu quy tắc lắm.”





Tần Văn Nguyệt suýt chút nữa nổ tung, trời ạ, lần đầu tiên đánh golf mà dám đánh cược 340 triệu với Lạc Diệc Trần, anh Trần này điên rồi à.





Lạc Diệc Trần bắt đầu cười ha hả, đắc ý nói: “Thật sự là cười chết tôi rồi, lần đầu tiên đánh Golf, mà dám đánh cược với tôi, tôi sống lớn như này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, Tiểu Liên, sau khi trở về, hai ta cùng đi cúng bái tài thần, sau đó những kẻ giàu mà ngốc nghếch như này đến càng nhiều càng tốt.”





“Vâng, anh Trần.” Tiểu Liên phì một tiếng bật cười, hiển nhiên cũng là bị sự vô tri của Trần Gia Bảo chọc cười vui vẻ.





“Đánh bóng vào trong lỗ là có thể thắng, thì cũng chả khó lắm.” Trần Gia Bảo tự tin nhìn bọn họ một cái, sau đó vung gậy đánh một cái.





Bóng vẫn đứng yên một chỗ!





Tần Văn Nguyệt trừng lớn mắt.





Lạc Diệc Trần không khách khí cười nhạo: “Vừa nãy nghe lời của anh nói, còn tưởng rằng anh có bao nhiêu chắc chắn chứ. Chỉ bằng trình độ như thế này mà còn dám đánh cược với tôi, coi như tôi thắng anh, tôi cũng cảm thấy thắng mà không có chút vẻ vang gì.”





Trần Gia Bảo lạnh lùng nhìn anh ta, nói “Câm mồm, thắng bại chưa phân, cẩn thận tới lúc đó lại mất mặt.”





“Được, vậy tôi im lặng xem, cuối cùng anh có thể nghịch chuyển trời đất đến mức nào.” Lạc Diệc Trần trào phúng nói.





Trần Gia Bảo đánh thử một lần, hiểu rõ được khoảng cách góc độ, tự tin tăng lên rất nhiều, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười thần bí khó lường, nói: “Được, vậy thì mở to mắt của anh lên mà xem, nhớ nhìn thật kĩ.”





Nói xong, bỗng nhiên Trần Gia Bảo vung gậy trong tay lên, chỉ nghe “Cộc” một tiếng vang giòn, quả bóng trắng dùng tốc độ vô cùng nhanh bay ra ngoài.





Tiếp đó, dưới thần sắc trợn mắt há mồm của mọi người, quả bóng lướt qua bãi cỏ, bãi cát và dòng suối nhỏ của Hải Thiên, trực tiếp đi vào lỗ.





Một gậy vào lỗ!





“Anh Trần giỏi quá!” Tần Văn Nguyệt kinh ngạc thốt lên thành tiếng, vừa mừng vừa sợ. Tiểu Liên khó có thể tin nói: “Một gậy này của anh ta ít nhất cũng một cây số, ngay cả vận động viên truyền kỳ Hổ Ngũ Tư cũng không thể đánh xa như vậy, trời ạ, anh ta làm sao có thể đánh tới được chứ?”





“Một phát này của tôi như thế nào?”





Trần Gia Bảo cân nhắc nhìn về phía Lạc Diệc Trần.





Lạc Diệc Trần hoàn toàn biến sắc, lớn tiếng nói: “Anh chỉ là một tên tay mơ mà thôi, làm sao có thể đánh một gậy đẹp như vậy được? Tôi biết rồi, anh ăn may, chắc chắn là anh ăn may!”





Tần Văn Nguyệt và Tiểu Liên cũng âm thầm gật đầu, chỉ vừa rồi thôi Trần Gia Bảo còn là một tên không biết đánh golf, ngay cả tư thế cầm gậy cũng không đúng tiêu chuẩn, làm sao có khả năng trong nháy mắt liền trở nên lợi hại như vậy được?





Lạc Diệc Trần nói không sai, Trần Gia Bảo tuyệt đối là ăn may.





“Nếu anh không tin, được thôi. . .”





Trần Gia Bảo khẽ mỉm cười, đột nhiên ánh mắt ngưng lại, hai tay dùng sức, đánh thêm một quả nữa.





Lạc Diệc Trần xì cười một tiếng: “Anh cho rằng lần này vẫn có thể đánh vào lỗ sao, đừng nằm mơ, trừ phi anh thật sự có thực lực hơn người, chứ không phải ăn may. . .”





Anh ta còn chưa nói xong, quả bóng xoẹt trên không khí một đường cong mỹ lệ, lần thứ hai rơi vào trong lỗ.





Lại là một gậy vào lỗ!





Sao có thể có chuyện đó?





Tần Văn Nguyệt và Tiểu Liên đều trợn mắt ngoác mồm, còn Lạc Diệp Thần thì bắp thịt ở khóe mắt giật giật.





Nếu như nói lần thứ nhất là ăn may, vậy lần thứ hai một gậy vào lỗ chính là dựa vào thực lực một trăm phần trăm.





“Chuyện này. . . Sao có thể có chuyện đó, một kẻ tay mơ mà có thể hai lần liên tiếp đánh một gậy vào lỗ? Không phải tôi đang mơ chứ?” Lạc Diệc Trần khó mà tin được việc này vừa xảy ra.





Trần Gia Bảo tự tin nói: “Nếu như anh còn không tin, thì tôi có thể làm mẫu cho anh mấy lần.”





Mấy gậy tiếp theo, đều không ngoại lệ, Trần Gia Bảo đều là một gậy vào lỗ.





Từ trước đến nay làm gì có ai đánh golf như vậy không? Vẻ mặt của những người ở đây đều vô cùng đặc sắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK