Khương Ngọc cũng lắc đầu lia lịa, con người Trần Gia Bảo, đúng là quá lỗ mãng, ngay cả thiệp mời cũng không có, đừng nói là tham gia thi đấu Đông y nữa, ngay cả cánh cổng nhà họ Vũ cũng không vào được, đã thế Trần Gia Bảo còn dám đánh cược với Ngô Thanh, đây chẳng phải là đang tự vả vào mặt đó sao? Duyệt, giờ còn chưa vào được nhà họ Vũ, thì đã bị vả mặt kêu bốp bốp rồi, đúng là ngu xuẩn.
Thần sắc Trần Gia Bảo không đổi, nói: “Hai vị, tôi nghe nói nhà họ Vũ cho mời các bác sĩ Đông y có y thuật cao siêu đến tham gia, mục đích là nâng cao sự cạnh tranh cho đệ tử nhà họ Vũ, tuy tôi không có thiệp mời nhưng tôi có thể đảm bảo, y thuật của tôi mà tham gia giải thi đấu Đông y thì có thừa, không biết có thể châm chước cho qua không?”
“Không được, nói suông bằng miệng thì ai biết anh nói thật hay giả.”
Vũ Văn nói chắc nịch: “Nhà họ Vũ chúng tôi tổ chức giải thi đấu Đông y này, có không ít nhân vật quan trọng đến tham dự, sự an toàn của họ cực kỳ quan trọng, nếu không có thiệp mời thì sao chúng tôi biết được có phải anh giả danh đến tham gia thi đấu hòng trà trộn vào trong, thừa cơ phá đám hay thăm dò tình báo gì thì sao?”
“Có lý.”
Trần Gia Bảo gật gật đầu, nói: “Tôi cũng đồng ý với việc nói suông bằng miệng khó có thể nhận được sự tin tưởng của người khác, hay là thế này, nếu tôi có thể chứng minh y thuật của tôi đích thực có tư cách tham gia giải thi đấu Đông y thì có phải được vào trong hay không?”
“Được thì được, nhưng làm cách nào chứng minh y thuật của anh?”
Vũ Văn trề môi, cười giễu cợt nói: “Đừng nói là anh trả bài ‘sắc thuốc ca’ nha! Hay là viết ám tả một đoạn nội dung trong ‘hoàng đế nội kinh’? Tôi nói trước, thể loại học thuộc lòng cứng nhắc này không được, ai biết được trước đó có phải anh đã học thuộc nội dung, rồi tính qua loa cho xong chuyện chứ?”
“Đương nhiên không phải.” Trần Gia Bảo lắc đầu cười nhẹ, đột nhiên chỉ tay về phía Tiểu Thiện đứng bên cạnh, nói: “Nếu tôi có thể chữa khỏi cho cậu ta, có phải là đã chứng minh được y thuật của tôi rồi không?”
Vừa dứt lời, dường như đất trời có sự rung chuyển nhẹ!
Nhất là người đàn ông trung niên và Tiểu Thiện, họ càng kinh ngạc hơn, kích động khôn xiết!
Tiếp theo đó, Ngô Thanh càng cười ngông cuồng hơn: “Trần Gia Bảo, anh không đùa đó chứ? Bệnh của cậu ta không phải là thiếu niên bạc đầu, mà là căn bệnh lạ lão hóa nghiêm trọng, trừ phi anh là thần tiên xuống trần, nếu không sao có thể chữa khỏi cho cậu ta được?”
Trần Gia Bảo liếc nhẹ nhìn Ngô Thanh, nói: “Tôi nói rồi, con người hay có căn bệnh ‘suy bụng ta ra bụng người’, y thuật của anh chữa không khỏi, thì đừng cho rằng Trần Gia Bảo tôi cũng chữa không khỏi chứ!”
Nụ cười Ngô Thanh bỗng khựng lại, cười lạnh hai tiếng: “Vậy tốt thôi, tôi xem xem anh có bản lĩnh như nào, mà ngay cả căn bệnh quái lạ này cũng có thể chữa khỏi.”
Hồng Yến Nhi và Khương Ngọc lắc đầu lia lịa, hai người bọn họ lần nữa chứng kiến được sự ngông cuồng và ngạo mạn của Trần Gia Bảo, ngay cả bọn họ là đệ tử có xuất thân trong danh gia vọng tộc Đông y, cũng không cách nào chữa khỏi căn bệnh lạ lão hóa này của Tiểu Thiện, sao Trần Gia Bảo có thể chữa khỏi được chứ?”
“Không sao, nếu như cậu có thể chữa trị được bệnh của cậu ta, thì tức là chứng minh được y thuật của cậu cao siêu, không những được ra vào nhà họ Vũ, mà anh còn được tôi cung kính mời vào nhà nữa.” Trong mắt Vũ Văn lóe lên sự khinh bỉ.
Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Tiểu Thiện, anh ta đã đặc biệt quan sát, thoáng chốc đã cho ra kết luận, tình trạng lão hóa trước tuổi của Tiểu Thiện vô cùng nghiêm trọng, với y thuật của họ vốn dĩ là bất lực, e là, chỉ có mấy vị lão đại giỏi giang nhất của nhà họ Vũ mới có cách chữa trị đây. Còn về phía Trần Gia Bảo, nếu anh ta có thể chữa được thì đúng là gặp ma rồi.
“Vậy thì nhất trí nhé!” Trần Gia Bảo cười nhẹ một cái và trong lòng đã có dự tính.