Trần Gia Bảo đột nhiên hiểu ra: “Nếu nói vậy, thực lực của cô cũng ở mức tông sư sơ kỳ?”
“Ừ.” Iga Tsuki gật đầu, hỏi một cách “vu vơ” rằng: “Còn anh, thực lực của anh nằm ở cảnh giới nào?
“Ha.” Trần Gia Bảo trêu đùa: “Tôi nghĩ nói ra sẽ làm cô sợ đấy.”
Iga Tsuki cong môi lẩm bẩm: “Không nói thì thôi, có gì ghê gớm chứ, cùng lắm là tông sư hậu kỳ thôi mà?”
Mặc dù nhỏ giọng, nhưng không thể giấu được Trần Gia Bảo, anh khẽ bật cười, lắc đầu nói: “Tông sư hậu kỳ? Cô nói đúng rồi đấy, tôi còn chưa tới được mức đó nữa.”
“Tôi biết mà.” Iga Tsuki khịt mũi tự hào, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu không phải là tông sư hậu kỳ thì chắc là tông sư trung kỳ, nhưng tông sư hậu kỳ mà có thể hạ mình chỉ với một đòn thì sức lực cũng được coi là mạnh rồi.
Tuy nhiên, cô ta không để ý rằng trên khuôn mặt của Vũ Nhược Uyên và Yoshimura Miyu ngồi ở hàng ghế sau đang lộ ra vẻ kỳ quái. Bởi vì Trần Gia Bảo thực sự không phải là tông sư hậu kỳ, mà là bán truyền kỳ. Hơn nữa không phải là bán truyền kỳ bình thường mà là mà là cường giả có thể đánh bại Akemi Kawamoto, tuyệt đối không thể lấy mức độ bình thường ra so sánh.
Không tới nửa giờ, Iga Tsuki đã đưa Trần Gia Bảo cùng những người khác đến căn cứ của phái Iga. Sau khi xuống xe, cô ta thờ ơ nói: “Đi theo tôi, bố tôi đang đợi anh ở võ đường.”
Nói xong, Iga Tsuki cầm thanh samurai của mình, quay người đi về phía võ đường.
Võ đường?
Khóe miệng Vũ Nhược Uyên cong lên một nụ cười đùa cợt: “Tiếp khách ở võ đường, có vẻ như phái Iga không chào đón anh lắm nhỉ. Chuyến đi lần này của anh có lẽ không được suôn sẻ cho lắm.”
“Vậy thì sao?” Trần Gia Bảo cười tự tin: “Trần Gia Bảo tôi không dễ bắt nạt như vậy đâu. phái Iga muốn làm khó tôi thì tôi cũng có thể sử dụng biện pháp mạnh để làm họ phải sợ hãi. Tôi đường đường là dòng dõi quý tộc nước Việt Nam, còn phải sợ mấy người Nhật này hay sao?”
Mặc dù Vũ Nhược Uyên luôn cảm thấy không vừa lòng khi nhìn thấy Trần Gia Bảo, nhưng sau khi nghe Trần Gia Bảo nói xong, khóe miệng cô ta nở một nụ cười, mặt mũi cũng tươi tỉnh hơn: “Đi thôi, để tôi xem anh sẽ chinh phục phái Iga nổi tiếng của Nhật Bản thế nào.”
Trần Gia Bảo gật đầu và cùng với Vũ Nhược Uyên đi về phía trước.
Yoshimura Miyu nhanh chóng theo sau.
Trên đường đi, thỉnh thoảng có người kính cẩn chào hỏi Iga Tsuki, rõ ràng là cô ta có địa vị rất cao.
Họ băng qua sân rồi rẽ trái, không lâu sau, Trần Gia Bảo và những người khác nhanh chóng đi theo Iga Tsuki đến một quảng trường ngoài trời, có kích thước bằng bốn đến năm sân bóng rổ.
Ngay chính giữa quảng trường có một người đàn ông trung niên mặc trang phục samurai đen trắng đang quỳ trên nệm futon và nhắm mắt lại. Mặc dù ngồi yên, nhưng toàn thân ông ta toát ra một luồng khí lạnh lẽo, giống như một lưỡi dao thoát vỏ còn đang dính máu, khiến người ta khiếp sợ không dám nhìn.
Xung quanh người đàn ông trung niên này còn có rất nhiều người đang đứng xếp hàng.
Hai người trong số họ đã đạt đến tông sư trung kỳ, mạnh hơn Iga Tsuki rất nhiều. Những người còn lại đều đang ở giai đoạn thông u trung kỳ và hậu kỳ. Tất cả có lẽ đều phải là những ninja ưu tú của phái Koga.
Ngoài ra, ở hai bên của quảng trường cũng đặt các vũ khí để luyện tập như cọc gỗ rơm và kiếm samurai.
Trần Gia Bảo thầm gật đầu, khí tức của người đàn ông trung niên này chỉ kém hơn Akemi Kawamoto một chút, chắc đã đạt tới mức truyền kỳ trung cấp rồi. Nếu anh đoán không lầm thì ông ta chính người đứng thứ năm trong số mười cường giả hàng đầu của Nhật Bản, Iga Chiho.
Về phần hai ninja phái Iga ở cấp tông sư trung kỳ, Trần Gia Bảo cũng không quan tâm lắm, những võ giả ở cấp tông sư trung kỳ đều không thể lọt vào mắt của anh.