Mục lục
Cực Phẩm Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 567


Hứa Mỹ Hòa cũng không khỏi ngờ vực, nhưng cô vẫn lắc đầu nói: “Tớ đã được xem y thuật của Trần Gia Bảo, ngay cả ông tớ cũng chịu thua anh ấy, cho nên tuy tớ không biết tình huống hiện giờ là sao, nhưng tớ tuyệt đối tin vào Trần Gia Bảo!”


Lục Tuyết Kha trợn tròn mắt, trong lòng cô không nhịn được mà hoài nghi có phải Mỹ Hòa thích Trần Gia Bảo nên bị tình yêu che mờ mắt không?


Phía bên kia, Đoàn Hạo vẫn luôn chú ý đến Hứa Mỹ Hòa và Lục Tuyết Kha, lý do rất đơn giản là vì hai cô gái này cho đến hiện tại thì là người có uy hiếp lớn nhất đến anh ta!


Hiện tại Đoàn Hạo nhìn ánh mắt kỳ quái của hai cô cũng theo đó nhìn lại thì lập tức sửng sốt, rồi sau đó khinh miệt cười nhạt, anh ta nghĩ thầm: ‘Người có thể được hai cô gái này để ý, tôi còn tưởng là người có y thuật cao siêu đến đâu chứ, hóa ra bây giờ còn chưa nộp bài thi, hừ, nghé con nhảy nhót mà thôi, không cần quan tâm!’ Nghĩ đến đây, Đoàn Hạo xoay người đi ra ngoài.


Lại nói sau khi Trần Gia Bảo viết xong đáp án của đề thứ hai, anh còn chưa kịp vui vẻ thì đã nhìn thấy đề thứ ba, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, không nhìn được mà chửi tục: “Chết tiệt, đây… Đề này rõ ràng là cổ độc mà? Lẽ nào giới Đông y tỉnh Hòa Bình bá đạo như vậy, ngay cả cổ thuật Miêu Cương thần bí khó lường mà cũng có thể cầm làm đề bài cho vòng thi đầu à?”


Đối với anh mà nói, khi còn nhỏ trong hơi thở biểu hiện bùng nổ, cảm thấy rất hứng thú với cổ thuật Miêu Cương thần bí khó lường lại quỷ dị kinh khủng, đã từng đặc biệt nghiên cứu vài năm, cho nên liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ca bệnh của đề thứ ba này chắc chắn là cổ thuật!


Đương nhiên bởi vì Trần Gia Bảo từng nghiên cứu qua cổ thuật một thời gian dài, cho nên ca bệnh mà mấy người Lục Vệ Đông xem là khó khăn nhất thì ngược lại trong mắt Trần Gia Bảo lại là đơn giản nhất.


Trần Gia Bảo lắc đầu, quăng đi ngờ vực trong đầu, rồi rồng bay phượng múa viết xuống phương pháp giải cổ.


Đứng lên, nộp bài thi, rồi đi ra khỏi hội trường.


“Thật tốt quá, anh Gia Bảo đã viết xong rồi.”


Tần Ly Nguyệt lập tức thở phào nhẹ nhõm, miệng cũng nở nụ cười vui vẻ.


Mấy người Lục Vệ Đông thấy Trần Gia Bảo đến nộp bài thi thì vô cùng khiếp sợ.


“Lẽ nào, Trần Gia Bảo nhanh như vậy đã giải xong ca bệnh thứ ba rồi? Phải biết rằng đây chính là cổ thuật Miêu Cương quỷ dị thần bí đó…”


Lục Vệ Đông khiếp sợ không thể tin nổi.


Bỗng nhiên, Lục Tùng Bách nhỏ giọng suy đoán: “Không phải là Trần Gia Bảo không giải được cho nên viết bừa ra mấy đáp án cầu vận may chứ?”


Lục Vệ Đông gật đầu, trừ lý do này ra thì căn bản là không thể tìm được lý do nào hợp lý hơn nữa.


Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Vệ Đông đầy thất vọng, sự chờ mong Trần Gia Bảo lập tức biến mất, thậm chí tình cảm với Trần Gia Bảo cũng kém đi rất nhiều.


Dù sao, sự thất vọng sau khi chờ mong, loại chênh lệch này khiến cho người ta căm tức.


Trần Gia Bảo gật đầu chào hỏi với Lục Vệ Đông, phát hiện vẻ mặt Lục Vệ Đông âm trầm, nhưng anh cũng không để ý tiện tay buông bài thi rồi xoay người đi ra ngoài.


Đột nhiên, phía sau truyền đến giọng nói nghiêm nghị của Lục Vệ Đông: “Bác sỹ Bảo, chờ một chút.”


“Ông Lục có gì chỉ bảo?”


Trần Gia Bảo dừng bước, xoay người lại vẻ mặt nghi hoặc.


Lục Vệ Đông âm thầm thở dài, tận tình khuyên bảo: “Bác sỹ Bảo, y thuật có thể cứu người nhưng cũng có thể giết người, làm một người bác sỹ thì nhất định phải nghiêm túc cẩn thận, đúng là đúng, sai là sai, cho dù là cậu có thể viết bừa đáp án ở trên bài thi thì lẽ nào khi đi lâm sàng chữa bệnh thì cậu cũng viết bừa đơn thuốc à?”


Trần Gia Bảo sửng sốt sau đó lập tức phản ứng kịp, ánh mắt đảo một vòng trên người Lục Vệ Đông và đám người LụcTùng Bách, anh cau mày nói: “Ý của ông là tôi viết đáp án trên bài thi là viết bừa á?”


“Chẳng lẽ không phải à?”


Lục Vệ Đông hỏi lại, nếu như Trần Gia Bảo có thể thoải mái thừa nhận thì ít nhất nói rõ rằng Trần Gia Bảo là người thành thật, nhưng hiện tại anh lại phủ nhận ngay trước mặt ông, gần như là đang nói láo, trong lòng Lục Vệ Đông càng thêm thất vọng, ấn tượng với Trần Gia Bảo lại càng kém.


Tuy Trần Gia Bảo không biết vì sao Lục Vệ Đông lại nhằm vào mình, nhưng anh cũng không thèm để ý, nhún vai nói: “Đúng hay không đúng, dù sao bài thi cũng ở trong tay các ông, các ông nhìn xem là được.”


Dứt lời, Trần Gia Bảo lập tức bước ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK