Anh đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, rồi cuối cùng hướng ánh mắt nhìn về phía Cung Thiên Kinh, trong mắt lóe lên tia sát khí, nói: “Các anh áp bức người ta quá đáng như vậy, đến hoàn cảnh này rồi, cũng không cần phải tiếp tục giữ làm gì nữa. Hôm nay, tôi với anh không chết thì không nghỉ!”
Ngay khi Trần Gia Bảo nói câu này ra, tất cả mọi người có mặt trong sân thi đấu đều sửng sốt, theo ý trong câu nói của Trần Gia Bảo, lẽ nào trước đây anh vẫn luôn che giấu thực lực của mình sao?
Nhưng anh đã sử dụng sức mạnh đạt đến cảnh giới của một tông sư, cưỡng chế thi hành vượt cấp và chiến đấu với một cường giả huyền thoại, điều này cũng đủ để gây chấn động thế giới. Làm thế nào anh vẫn có thể che giấu được sức mạnh của mình? Điều này… điều này nghe có vẻ như là một điều viển vông!
Một chút lo lắng thoáng hiện lên giữa hai lông mày của Đạm Đài Thái Vũ, cô ta nói nhỏ: “Có phải là anh chuẩn bị sử dụng ‘Liệt địa kiếm’ không? Tôi tin rằng ‘Liệt địa kiếm’ chắc chắn có thể giết chết Cung Thiên Kinh, nhưng sau khi sử dụng ‘Liệt địa kiếm’, toàn bộ chân khí của anh sẽ bị tiêu hao hết, làm sao còn có thể đối phó với bốn vị cường giả còn lại?”
Trần Gia Bảo khẽ lắc đầu,nói: “Con át chủ bài của tôi không phải chỉ có mỗi ‘Liệt địa kiếm’.”
Không phải là ‘Liệt địa kiếm’ sao?
Đạm Đài Thái Vũ ngạc nhiên, lẽ nào Trần Gia Bảo còn có những con át chủ bài khác?
Cách đó không xa, Terai Chika cũng không khỏi kinh ngạc: “Không phải chứ, tới lúc này rồi mà Trần Gia Bảo vẫn còn che giấu thực lực của mình sao, chuyện này làm sao có thể được chứ? Anh ta đang cố làm ra vẻ thôi, đúng vậy, chắc chắn là đang cố làm ra vẻ!”
Trong sân, có không ít người cũng nghĩ giống như Terai Chika, Cung Thiên Kinh khẽ cau mày, sau đó lập tức khinh thường nói: “Che giấu thực lực sao? Giao đấu với tôi mà vẫn còn che giấu được sức mạnh. Anh cho rằng tôi ngu xuẩn đến mức tin lời anh nói sao? Ngay cả khi tôi lùi lại 10.000 bước, thì anh cũng làm sao có thể thật sự che giấu được thực lực của mình? Với khoảng cách cực lớn giữa cảnh giới truyền kỳ và cảnh giới tông sư, cho dù anh có phô trương sức mạnh thực sự của mình ra, thì anh cũng chắc chắn không phải là đối thủ của tôi!”
Vừa dứt lời, Cung Thiên Kinh đột nhiên chuyển động, trong nháy mắt đã vọt tới bên cạnh Trần Gia Bảo, vung chân lên, tạo thành một trận gió lốc trên mặt đất, hướng vào Trần Gia Bảo mà tấn công.
Trần Gia Bảo giật mình, vội vàng nhảy từ đất lên, đột nhiên, Cung Thiên Kinh lại tấn công một lần nữa bằng một con dao cầm tay, đập vào ngực Trần Phi Vũ từ dưới lên!
Đạm Đài Thái Vũ chợt mở to mắt, muốn ra tay giúp đỡ thì đột nhiên lại bị chấn thương, còn suýt nữa ngất đi, chỉ có thể giương mắt nhìn Cung Thiên Kinh tấn công Trần Gia Bảo.
Đúng lúc này, Trần Gia Bảo vội vàng sử dụng ‘Trảm Nhân Kiếm’ của mình để chặn lại, nhưng với nội lực mạnh mẽ của Cung Thiên Kinh, anh vẫn bay lộn ngược ra xa gần mười mét, vừa mới gắng gượng đứng xuống đất, khóe miệng cũng chảy máu.
Cung Thiên Kinh không tiếp tục tấn công, mà là đứng tại chỗ, vẻ mặt càng tỏ ra khinh thường, tay nắm chặt thành nắm đấm, nói: “Đây chính là khoảng cách giữa những cảnh giới, sức mạnh trần trụi bị nghiền nát, cho dù anh thật sự đang che dấu sức mạnh thật của mình, thì tông sư cũng chắc chắn không phải là đối thủ của truyền kỳ, đây là quy luật của muôn đời, và sẽ không bao giờ thay đổi!”
Bốn vị tông sư reo hò cổ vũ cho anh ta, khiến Hề Vũ Triều càng trở nên đắc ý, nói: “Anh Cung có sức mạnh hơn người, dù Trần Gia Bảo có mạnh cỡ nào thì trước mặt anh Cung, cũng chỉ là con đom đóm nhỏ bé le lói so với ánh trăng sáng thôi. Anh ta làm sao có thể là đối thủ của anh Cung được? Trần Gia Bảo, tôi khuyên anh, tốt hơn là anh nên tự tử đi, như vậy có thể sẽ bớt đau hơn một chút đấy!”
Trần Gia Bảo liếc xéo Hề Vũ Triều một cái, lau vết máu trên khoé môi, khinh thường nói: “Nếu ở đây chỉ có một mình anh với tôi, thì làm sao anh có gan dám nói chuyện với tôi như thế này được? Đang dựa hơi người khác, thì đừng có hống hách như thế này, vì như vậy không những không thể hiện được sự can đảm của anh, mà ngược lại còn khiến tôi khinh thường anh hơn nữa đấy.”